Tiếng khóc của cô rất nhỏ, dường như là đang rất cố gắng để không òa lớn lên.
- Cháu.... chưa bao giờ nghĩ rằng... ba có thể.... làm như vậy với mẹ! Chưa bao giờ....
Thời Cảnh Thường ngẩn ra, anh bây giờ mới hiểu cô đang nói đến chuyện gì.
Anh chưa bao giờ thấy cô khóc, dù là một lần, thậm chí là gặp cô từ lúc còn nhỏ, anh cũng chưa bao giờ thấy, thế nhưng... hôm nay.... cô khóc rồi.... lần đầu tiên khóc trước mặt anh...
Hứa Sơ Sơ vẫn không ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh nói, giọng nói khàn khàn lạc đi rất nhiều:
- Từ nhỏ đến lớn, ba luôn là hình tượng mà cháu muốn noi theo, lời ba dặn, cách ba ứng xử, sự chăm sóc, cháu.... đều cảm thấy ba rất hoàn hảo.....
Câu nói cuối cùng Sơ Sơ gần như òa lên khóc, cô cất tiếng khóc bao lâu nay cất giữ, không chút giấu giếm mà thổ lộ ra ngoài.....
- Cháu.... cháu thực sự chưa bao giờ nghĩ đến ông ấy.... ông ấy sẽ làm như thế với mẹ, mặc dù bây giờ.... bà ấy đã mất... nhưng mà.... tại sao.... tại sao ông ấy lại làm như vậy chứ!!!!!!!
Hứa Sơ Sơ ra sức ấn chặt tóc mình, đầu cô vùi sâu vào giữa hai chân, òa lên nức nở, đôi vai cô run lên bần bật, nước mắt cô giữ lúc đối mặt với ba mình khi ấy.... hoàn toàn tuôn rơi...
Thời Cảnh Thường nhìn cô, không lên tiếng, anh thắc mắc.... cô đã say đến vậy.... tại sao vẫn còn nhớ chuyện đó chứ? Người ta say không phải thường quên hết mọi chuyện buồn ư?