- Anh bình thường lắm sao mà chê con nhà người ta điên? Không nói nhiều nữa, bạn gái hay không cũng xuống xe giúp Sơ Sơ, cậu ấy bị cô ta làm phiền kìa!
Mạnh Huyền Chân nghe liền cảm thấy oan ức, anh mếu máo hỏi:
- Tại sao anh phải xuống chứ? Anh không biết cô ta mà!
Mạc Lệ nhìn Mạnh Huyền Chân, mím môi nói:
- Anh xuống không? Hay là để tôi đạp anh xuống?
Mạnh Huyền Chân: "..."
Chời má, câu nói huyền thoại này nghe quen dữ!
Hứa Sơ Sơ cũng từng nói với anh y như vậy mà! Sao bây giờ đến cả Mạc Lệ cũng nói vậy vậy?
Anh đang bắt đầu hoài nghi, hai người là bạn thân hay là chị em thất lạc cùng cha khác ông nội thế?
Bên trong đang đẩy nhau qua lại kịch liệt, bên ngoài cũng có một trận chiến riêng.
Cô gái kia đột nhiên nổi nóng, ánh mắt cô ta hiện rõ sự điên cuồng, ngay lúc này một tay cô ta rút con dao trong túi ra, đưa về phía Hứa Sơ Sơ, hét lớn:
- Lần trước, mày không dám xuống xe, cho nên tao không tóm được mày, lần này mày xuống xe rồi, tao bắt được rồi thì đừng hòng mà chạy!
Cô gái kia nghe Hứa Sơ Sơ nói, cười lên điên loạn, đáp:
- Tao sẽ rạch mặt mày, để xem Huyền Chân còn thích mày nữa hay không!!!!
Vừa nói, cô gái đó vừa đưa con dao đến chỗ mặt Hứa Sơ Sơ, như muốn làm thật!
Sự việc diễn ra quá nhanh, khiến những người bên trong xe không kịp phòng bị, ngay khi thấy Hứa Sơ Sơ đưa tay lên chặn lại con dao kia, Mạc Lệ liền hoảng hốt, cô xoay người mở cửa xe bước xuống, gọi lớn:
- Sơ Sơ!
Nhưng có người còn thậm chí nhanh hơn cả Mạc Lệ, anh ta xông ra khỏi xe nhanh như tia chớp, trong phút chốc nắm lấy áo cô gái kia vật xuống đất.