Thời Cảnh Thường nghe Mạc Lệ nói, trong thâm tâm như có gì đó run rẩy, nói thật bản thân anh không phải là không cảm nhận được.
Lúc đầu, dù là anh như thế nào, anh làm Sơ Sơ đau đến đâu, cô ấy vẫn là cứ nắm tay anh, muốn nói chuyện với anh.
Cô ấy hỏi anh: "Tại sao lại làm như vậy"? Chứ không hỏi anh: "Anh đã làm cái gì vậy?"
Hứa Sơ Sơ chính là mong chờ từ Thời Cảnh Thường một câu giải thích, thậm chí đến lúc cuối, ngay cả khi cô ấy đã làm được điều đó rồi, thì cô ấy vẫn muốn nghe anh giải thích.
Hứa Sơ Sơ... vốn dĩ chưa bao giờ không tin Thời Cảnh Thường. Chỉ là... trái tim cô thì không tin nhưng chẳng thể ngăn nổi dòng lí trí trong đầu.
Lòng tin của cô với anh, chưa bao giờ mất đi. Vậy nên Hứa Sơ Sơ mới từng nghĩ: Thời Cảnh Thường nói gì cũng đúng cả! Cô không biết mọi thứ nhưng chỉ cần là lời Thời Cảnh Thường nói, cô đều sẽ tin hết!
Mạc Lệ nói xong, cô đứng dậy, nhìn người đàn ông đối diện, nói lời cuối cùng: