- Không phải đâu, Thời Cảnh Thường đâu phải là người vì thân phận và địa vị của cậu mà không thích cậu, anh ấy không phải người vì mấy chuyện đó mà làm như thế này đâu!
Hứa Sơ Sơ đột nhiên cười mỉm, lên tiếng:
- Đúng không? Anh ấy không phải người sẽ làm như thế đúng không? Nhưng mà...... nếu như có người bắt anh ấy phải làm như vậy thì sao??
Mạc Lệ nghe đến đây, cô chợt hiểu ra Hứa Sơ Sơ muốn nói đến chuyện gì, cắn môi, cô nắm lấy cánh tay Hứa Sơ Sơ, không biết nói gì ngoài gọi tên:
- Sơ Sơ....
Hứa Sơ Sơ mím môi, ánh mắt cô run rẩy, nói:
- Khoảng cách giữa mình và Thời Cảnh Thường vốn đã vì mối quan hệ chú - cháu mà trở nên xa cách, chẳng thế nào vượt rào được, bây giờ... lại vì chyện này, mà thân phận cả hai càng ngày càng xa, đây chính là lí do sao? Chính là lí do vì sao Thời Cảnh Thường không chịu thích mình sao? Đây là điều mà ông nội mong muốn mình có được ư?
Hứa Sơ Sơ quay đầu nhìn Mạc Lệ, mắt cô nổi lên tầng nước mỏng, đôi môi khô ráp run rẩy phát thành tiếng.
Trong lòng như bị thứ gì đó đánh mạnh vào, đau đến tê tái, Mạc Lệ liền đứng lên, cô vội ôm lấy đầu Hứa Sơ Sơ, lớn tiếng đáp:
- Không đâu, không phải đâu, Sơ Sơ, cậu đừng nghĩ như vậy! Đừng nghĩ như vậy!
Trong lồng ngực như bị siết chặt, nỗi thất vọng với từng con người tràn lan thân thể của Hứa Sơ Sơ, khiến cô đau đến mức không chịu nổi.
Mắt Mạc Lệ không hiểu tại sao lại thấy cay cay, cánh mũi cũng chua xót! Cô ôm chặt Hứa Sơ Sơ, không cách nào khiến trái tim cô ấy bớt đau đớn hơn nữa, chỉ có thể im lặng nghe tiếng khóc bất lực tuôn trào trong đêm tối....
Ngoài cửa, một người đàn ông đứng đó từ lúc nào, bóng hình to lớn in lên cánh cửa phòng bệnh Hứa Sơ Sơ, anh không tiến vào cũng không rời đi, chỉ lẳng lặng đứng nghe tiếng khóc của người con gái đó.....