Một câu nói, kéo dài khoảng cách giữa hai người, càng dãn ra quan hệ vốn đã xa vời của bọn họ, như phân biệt rạch ròi thân phận của cả hai!
Hứa Sơ Sơ cắn môi, nhìn người đàn ông đang cúi đầu với mình, tức giận lên tiếng:
- Chú thật sự phải làm như thế này sao? Cái cháu muốn không phải là cái này, chú ngẩng đầu lên đi!
Thế nhưng, sau lời nói của Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ im lặng đứng cúi đầu như vậy!
Điều này khiến Hứa Sơ Sơ khó chịu, điều cô muốn không phải như thế này, cô lấy lại quyền thừa kế không phải là muốn anh cúi đầu với cô như thế này!!!!
- Mau ngẩng đầu lên!!!!- Hứa Sơ Sơ hét lớn.
Lần này, Thời Cảnh Thường ngẩng đầu lên thật, nhưng ánh mắt của anh rất lạnh nhạt, chỉ nói nhẹ đáp lại: