Một câu nói làm tay Hà Như run lên, Hứa Sơ Sơ..... cô ta đã biết rồi ư? Không thể nào... chuyện đó.... làm sao mà cô ta biết được chứ?
Các tộc khác bắt đầu hoảng loạn khi nghe Hứa Sơ Sơ nói, họ nhanh chóng lên tiếng hỏi:
- Hứa tiểu thư, cô nói như vậy là có ý gì?
Hứa Sơ Sơ híp mắt nhìn Hà Như và Yết Yến đang run rẩy bên cạnh, cô vung tay, người thư kí đứng nãy giờ bên cạnh cô từ đầu liền đưa ra, đây là thư kí của Sở Bắc, nhưng được cô toàn quyền sử dụng ngày hôm nay!
Hứa Sơ Sơ ném xấp ảnh mà mình đã phô thành nhiều bản ra lên bàn, các tộc khác liền với tay lấy xem, cô nhìn Hà Như, không nhanh không chậm nói:
- Đây là bức ảnh chụp Hà gia 30 năm trước, lúc đó, Hà phu nhân 16 tuổi, người đứng bên cạnh bà ta, mọi người có thấy quen không?
Các tộc nghe theo lời Hứa Sơ Sơ, khi nhìn ngang qua hình Hà Như thì liền giật mình, trời ơi... làm sao có thể, người phụ nữ trong tấm ảnh này... giống Hà Yết Yến quá!
Hứa Sơ Sơ cười khẩy, nói:
- Người phụ nữ đó, tên là Mã Bạch Lâm, là người vợ lẻ cuối cùng của Hà Mãn Chính - gia chủ gia tộc họ Hà!
- Vào cái đêm mà Hà gia suy bại, người trốn thoát cuối cùng khi đó, không chỉ có một mình Hà Như, mà còn có cả Mã Bạch Lâm!
- Và đúng như mọi người đoán đấy, cô gái 18 tuổi ngồi trước mặt các người đây, chính là đứa con gái, đứa cháu gái còn sót lại của Hà gia - Mã Yết Yến!
Điều làm họ cảm thấy cô đáng sợ hơn chính là... cô rõ ràng có bằng chứng trong tay, nhưng... từ đầu không hề lên tiếng, cho đến khi Hà Yết Yến được công nhận, thì cô mới ra chiêu đánh bật lại!
Hứa Sơ Sơ... trực tiếp khiến Hà Như tưởng bở, đã trèo lên đến đỉnh núi nhưng.... vẫn bị lôi xuống lại. Cô chính là điển hình cho câu nói: Đồ ăn đến miệng rồi nhưng phải ói ra lại!