Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường, đã 10s trôi qua rồi anh vẫn không nói gì, nỗi thất vọng tràn lan nơi đáy lòng, cô vốn không hi vọng anh sẽ trả lời, nhưng mà.... không nghĩ đến anh sẽ không nói gì..
Xoay người, Hứa Sơ Sơ lảo đảo đi lên lầu, vào phòng mình, đóng cửa lại...
Thời Cảnh Thường nhìn theo cô, ánh mắt sâu xa, chính anh có lỗi, bây giờ thì phải nói thế nào? Giải thích... cô ấy cũng không muốn nghe?
Chợt có tiếng điện thoại vang lên, Thời Cảnh Thường lấy di động từ trong túi mình ra, nhìn màn hình, rồi áp lên tai nói:
- Ngài ấy sao rồi?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng của phụ nữ:
- Chủ tịch tỉnh rồi, ông ấy muốn gặp anh!
Khóe mắt Thời Cảnh Thường không tự chủ liếc lên phòng của Hứa Sơ Sơ, sau 2s mới đáp:
- Biết rồi, anh sẽ đến ngay!
Nói xong, Thời Cảnh Thường không để người kia đáp lại, trực tiếp cúp máy, nhìn sang bàn ăn đã nguội ngắt, mím môi không lên tiếng, liền xoay người rời đi.
Chiếc bánh nằm trong bồn rửa mặt, anh vẫn là không thấy, bàn ăn ở đó vẫn là anh không biết, tấm lòng của người làm ra nó, vẫn là... anh không hiểu!
Hứa Sơ Sơ đứng dựa người vào bệ cửa sổ, nhìn chiếc xe ô tô đen phát sáng đang đi từ cổng mình ra ngoài, ánh mắt cô không gợn sóng.
Bây giờ bất giác cô mới nhận ra một điều, hôm nay, trời không mưa to, như cô nghĩ....
--------...------------...-------------
Tô gia, 2h sáng...
Tưởng Vy Vy mở cửa phòng đọc sách của Sở Bắc, thấy anh đang ngồi suy ngẫm trầm tư, bèn đem theo ly sữa trên tay vào.
Tưởng Vy Vy rúc đầu trong ngực anh, lên tiếng nói:
- Điều anh lo lắng đã xuất hiện rồi, anh không muốn con bé bị lôi vào cuộc tranh giành của Hứa gia, nhưng mà... nó vẫn là không tránh được!
Sở Bắc gật đầu, trả lời:
- Ừm, đúng là nó vẫn là không tránh được! Số mệnh của Sơ Sơ, thật sự khổ như mẹ nó vậy! Dù là trong chuyện tình yêu hay sự nghiệp, thậm chí là gia đình, tình thân... cũng đều gặp trắc trở. Anh đôi khi tự hỏi, tại sao một đứa bé mỏng manh như nó, lại mang nhiều khó khăn trong đời như vậy?? Nếu là anh, anh không biết mình có sống giống như nó được không?
Anh vẫn còn nhớ giọng điệu của Hứa Sơ Sơ khi nói với anh câu đó: