Mắt ông nghiêm túc mà quyết đoán nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Sơ Sơ, về nhà đi! Hãy......
------...---------...------------------
Trong phòng vệ sinh bệnh viện, Hà Như vừa ngắt điện thoại, Yết Yến bên cạnh đã vội nói:
- Mẹ, đừng làm như vậy! Ông nội không có tội tình gì cả!
Vừa nói, cô vừa nắm tay Hà Như, khẩn thiết cầu xin, thế nhưng bà ta liền vùng tay cô ra, trả lời:
- Con từ khi nào thì coi ông ta là ông của mình rồi? Yết Yến, đừng bao giờ quên thân phận của con, cả trách nhiệm và nghĩa vụ đối với Hà gia nữa!
Yết Yến lắc đầu, lên tiếng giải thích:
- Nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi mẹ, dù là Hứa Sơ Sơ hay là Hứa Mạnh Trưởng, bọn họ đâu hề liên quan đến việc này, vậy nên mẹ đừng tổn thương họ, hãy dừng lại đi!
Hà Như liếc mắt qua nhìn cô, cười nhếch môi lên tiếng:
- Bây giờ thì mẹ sẽ không làm gì cả, đừng lo lắng như vậy!
Nói rồi, Hà Như xoay lại nhìn mình trong gương, bà đưa một tay đặt lên vết thương trên cổ mình, vân vê nó, ánh mắt lạnh lùng:
- Hứa Sơ Sơ là một con sư tử cái đang ngủ say, hạ Hứa Mạnh Trưởng bây giờ rất dễ khiến con sư tử đó nổi điên, như vậy chỉ gây bất lợi cho chúng ta mà thôi. Nhưng không sao, mẹ sẽ chờ cô ta thêm một chút nữa! 18 năm rồi, cũng chưa phải mẹ chưa từng chờ đợi!
Yết Yến há miệng, cố lên tiếng giải thích lần nữa nhưng không thành, cô hoàn toàn bị lời nói Hà Như cắt ngang:
- Hứa gia sống cũng đủ lâu rồi, đến lúc phải hoàn trả lại cho chúng ta thôi! Hứa Mạnh Trưởng đã nằm viện, 36 tộc kiểu gì cũng sẽ họp tổng bộ ngay, lựa chọn người dự bị lên thay thế ông ta, lúc trước là chỉ có mình Hứa Sơ Sơ, nhưng bây giờ thì sao??