Hứa Sơ Sơ ngồi trong xe, nhìn ra phía ngoài nơi mà Mạnh Huyền Chân và cô gái kia đang đứng, hai người nói chuyện qua lại, rồi cô gái kia nắm tay Mạnh Huyền Chân, anh vùng ra rồi cố gắng giải thích các thứ... bla...bla...
Hứa Sơ Sơ như một thực khách, ngồi xem kịch, hoàn toàn không có ý định đi ra giúp, trên tay cô bây giờ chỉ thiếu cầm bịch bắp rang nữa mà thôi.
Nói thật, cô cứ tưởng đang xem drama đây! Đánh ghen, yêu cuồng nhiệt, cản xe giữa đường.....? Toàn là những tình tiết cẩu huyết! Cô không thích gu ăn mặn này đâu!! Đứng xem là tốt nhất rồi!
Nếu như nói sau này cô có ghen, hay là vì Thời Cảnh Thường mà đi đánh ghen, nhất định sẽ chọn cách thông minh, chơi tâm lí với kẻ kia hoặc thậm chí là méo cần giải thích gì cả, trực tiếp chém chết con đó là được. Nói ra, ve vãn Thời Cảnh Thường, thì đừng hỏi bố cô là ai!!!
Hứa Sơ Sơ nhịp chân nhìn đồng hồ, thấy còn đủ thời gian để xem phim này, không sao, dư sức mà, cứ thoải mái ngồi coi thôi!
Với ý nghĩ như vậy, Hứa Sơ Sơ ngã người ra sau, nhìn cảnh hai người trước mặt, vốn là muốn xem tiếp, ai ngờ, Mạnh Huyền Chân rút điện thoại ra, nói vài lời gì đó rồi quay đầu lên xe, không thêm lời nào với cô gái kia nữa!
Mặc kệ cô gái kia chạy theo gào thét như thế nào, đạp cửa khóc lóc, Mạnh Huyền Chân vẫn dứt khoát đóng cửa lại, không nói chuyện nữa!
Hứa Sơ Sơ giật mình, cô nhướng mày hỏi:
- Khoan đã, như thế là xong rồi? Anh đã giải thích rõ chưa thế? Lúc nãy anh gọi điện cho ai vậy?