Sau một lúc, xác nhận đã hết thuốc trong miệng, Hứa Sơ Sơ mới rời môi Thời Cảnh Thường, cô lau đi vết nước trên môi mình, sau đó đỡ anh nằm lại xuống giường.
Hứa Sơ Sơ nhìn ai đó yên tĩnh mà nhắm mắt, còn ngủ ngon như vậy, bặm môi lẩm bẩm nói:
- Sao mình lại phải làm việc này nhỉ? Trong khi mới sáng nay chú ấy vừa muốn đuổi mình đi chứ?
Kéo chăn đắp lên ngang người cho anh, Hứa Sơ Sơ vểnh môi:
- Hãy cảm thấy may mắn vì em chưa ăn anh đi! Ây gu, sao mà mình không nổi thú tính một lần mà tẩn anh ấy đi chứ!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ đứng dậy mang theo khay thuốc đi ra ngoài.
Cứ như vậy, dưới sự chăm sóc có một không hai của Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường nhanh chóng hết sốt, tối ngày hôm đó, anh đã tỉnh lại.
Khó khăn mở mắt, Thời Cảnh Thường nhìn xung quanh trong sự mơ hồ, đầu anh quay cuồng, mọi vật trở nên nhạt nhòa hơn hẳn!
Chống tay ngồi dậy, đột nhiên bên cạnh truyền đến xúc giác mềm mai, Thời Cảnh Thường nhìn qua, giật mình khi thấy Hứa Sơ Sơ đang ngồi gục trên giường.
Hai mắt nhắm tịt như đang ngủ, tay để lên làm gối, cả người nằm rạp lên giường, thân dưới vẫn ngồi trên ghế.
Chợt, chiếc khăn trắng từ trên trán anh rơi xuống, Thời Cảnh Thường cầm nó lên, nhìn một lúc. Sau đó anh lại quay sang nhìn Hứa Sơ Sơ, không lẽ.... cái này là do cô làm sao??
Cổ truyền đền cơn đau rát, khiến Thời Cảnh Thường ho thành tiếng. Anh lấy tay bịt miệng mình lại, muốn tránh tiếng động lên cô gái đang ngủ say.
Thế nhưng, anh đã không thành công, bởi vì, Hứa Sơ Sơ đã bị đánh thức rồi!
Dụi mắt ngẩng đầu lên, Hứa Sơ Sơ mờ mịt nhìn người đàn ông trước mắt mình, sau 3s cô liền hô lên:
- Chú! Chú tỉnh rồi?
Ngay lập tức nghĩ đến cái gì đó, Hứa Sơ Sơ quay phắt sang bàn, cô lấy nhiệt kế để trên đó, đưa gần đến người Thời Cảnh Thường, nói: