Chợt, một giọt nước rơi xuống mu bàn tay Hứa Sơ Sơ, cô bất giác ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi những hạt nước liên tiếp rơi từ trên cao xuống mặt cô nhiều hơn.
Hứa Sơ Sơ chớp chớp mắt, có chút không tin nổi.
Ngay lúc đó, đột nhiên trên đầu xuất hiện một chiếc ô màu đen, che chắn cho thân người bé nhỏ của cô, nước mưa tràn ra tứ phía nhưng lại không thể làm ướt được Hứa Sơ Sơ.
Cô ngẩn người, không hiểu tại sao mưa lại không rơi nữa, nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Sơ Sơ liền theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Từ trong làn mưa trắng xóa, một người đàn ông mang áo sơ mi trắng hiện ra, anh tuấn cao ngất, khuôn mặt anh ẩm ướt, tựa như mới đứng dưới trời mưa vậy.
Khi nhận ra người đàn ông này là ai, Hứa Sơ Sơ giật mình thốt lên:
- Chú!!
Thời Cảnh Thường nghiêng dù, che hết phần vai đang ướt của cô, không lên tiếng đáp lại...
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, lắp bắp hỏi:
- Chú.... Sao chú lại... ở đây?
Không đáp trả bất kì lời nào, Thời Cảnh Thường dang một tay kéo Hứa Sơ Sơ về phía mình, ôm lấy cô vào lòng. Hành động của anh làm cô không kịp trở tay, chỉ biết ngạc nhiên há hốc mồm nhìn Thời Cảnh Thường.