- Mỗi khi nhớ đến mẹ, nhớ đến những gì mẹ đã chịu đựng, con thật sự.... không thể tha thứ được cho bọn họ.
- Bọn họ không xứng đáng để được sống tốt như vậy, đúng không mẹ? Con.... không thể nào đứng nhìn bọn họ có cuộc sống tốt như vậy được, dù là ba, hay là người phụ nữ đó, dù là con biết bọn họ có thể rất tốt, sẽ không làm tổn thương con, nhưng mà... con không thể tha thứ cho bọn họ được, mẹ à!!!!
Một hai giọt nước mắt rơi xuống, chan hòa vào những hạt nước đang rơi từ trên cao, chảy ào ạt qua lòng bàn tay Hứa Sơ Sơ.
Cô rốt cuộc vẫn là không thẻ mạnh mẽ như 7 năm trước, không thể,.... không khóc trước mặt mẹ cô.
- Mẹ ơi, con phải làm gì đây? con phải làm như thế nào mới có thể khiến ba quay đầu nhìn con mà yêu thương con như lúc trước?? Giây phút ba nói ba không yêu mẹ, con đã gần như sụp đổ, trong lòng con rất đau, con làm sao có thể hiểu được suốt những năm tháng đó mẹ đã sống như thế nào chứ?
- Tại sao ông ấy... lại có thể ích kỉ như vậy? Tại vì sao............
Trời đổ mưa như trút nước, từng hạt mưa nặng hạt rơi xuống không chút thương tiếc, phải chăng ngay cả ông trời cũng khóc than cho cô gái bé nhỏ này, rằng.... nỗi đau mất mẹ, là vết thương không thể nào chữa lành được??
Tâm hồn mong manh của cô gái 20 tuổi, cứ như cơn mưa giao mùa, ồ ạt cuốn trôi mọi đau thương, nhưng có thể nghe đâu đó trong những dòng mưa ấy, tiếng khóc than ai oán của con người......