Chết tiệt! Đem con hổ này bắt đi! Đoàn gia trang trong vườn truyền đến tiếng Đoàn Kế Hùng phẫn nộ gào thét.
Từ sau khi hai ngày trước Bùi Dịch đem một con hổ đến nuôi trong trang viên, liền đem trang viên quấy đến long trời lở đất.
Đoàn Kế Hùng quay đầu trừng mắtnhìn người bên cạnh: Bà xem con trai bà đi, thật sự là càng ngày càng kỳ cục rồi. Bà nói nó đem một con hổ tới là có gì ý chứ? Nhìn xem đem trang viên đều đã đạp hư thành cái gì bộ dáng rồi!
Tiểu Dịch nó... Tôi nghĩ nó hẳn cũng là có ý tốt. Nhậm Tiếu Vi có chút lo lắng giải thích.
Nó có ý tốt? Đem những thứ động vậthoang dại này vào trong trang viên làm cho toàn bộ đều đã sợ tới mức không có biện pháp ở trong này, là ý tốt sao? Tôi xem nó liền là ý định phá tôi mà! Đoàn Kế Hùng càng nói càng tức giận
Con hổ này vừa tới, đem mấy đọng vật quý hiếm của ông ta dọa sợ, nhiều con đều đã sinh bệnh, hiện tại không thể không đưa chúng nó đi nơi khác để tịnh dưỡng.
Tức chết ta mà! Bà nên quản nó cho tốt đi! Đoàn Kế Hùng trừng mắt nhìn Nhậm Tiếu Vi liếc mắt một cái, tức giận hướng tới trong phòng đi đến.
Ông ta trừ bỏ tiền tài quyền thế, thích nhất liền là nuôi động vật quý hiếm. Trong đám bạn của ông ta, làm gì có người nào nuôi chim quý hiếm hay mãnh thú bằng ông ta, trước kia ông ta luôn tự hào vì điều này.
Hiện tại lập tức đem mấy thứ này đều đã cho bắt đi, liền giống như đâm mấy nhát dao vào người ông ta vậy.
Đoàn Kế Hùng đi mau vào trong phòng thời điểm, khóe mắt dư quang lườm đến con trai của chính mình đang ở trong này chỗ nhìn xung quanh, ông ta lúc này mặt trầm xuống nói: Ở bên ngoài lén lút làm cái gì? Mau tiến vào.
Đoàn Chấn Ba trong lòng rùng mình, vội vàng đi tới.
Cha, chuyện con cọp kia...
Câm miệng cho ta! Đoàn Kế Hùng trợn mắt nhìn con trai mình, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, đứa con trai này cho tới bây giờ liền không vừa lòng ông ta!
Theo ta đến thư phòng. Đoàn Kế Hùng nói xong tiện hướng tới thư phòng đi đến.
Đoàn Chấn Ba vẻ mặt lập tức nghiêm túc lên. Cha ông vừa nói tiến vào thư phòng, vậy khẳng định là có chính sự muốn nói.
Kéo rèm che lại, Đoàn Kế Hùng đi thẳng vào vấn đề nói: Qua hai ngày nữa là kỳ đấu thầu, mọi chuyện chuẩn bị thế nào rồi hả?
Đoàn Chấn Ba lập tức nói: Đã chuẩn bị tốt, người yên tâm, chắc chắn không có sơ hở nào.
Bốp!
Trên bàn học bày đặt một cái ly trà chải quét một phen hướng tới Đoàn Chấn Ba bay qua.
Đoàn Chấn Ba không dám trốn, may mắn cái chén sượt của thân thể của ông ta bay qua, rớt xuống đất, Rầm một phen vỡ thành mảnh nhỏ.
Đoàn Kế Hùng chỉ vào ông ta tức giận mắng: Chắc chắn không có sơ hở nào, khồn có cái gì là không có sơ hở cả? Mày hiện tại người đứng phía sau là ai cũng không biết, còn dám nói với tao là không sơ hở sao?
Đoàn Chấn Ba cúi đầu, thưa dạ giải thích nói: Đối thủ hành sự quá bí ẩn, người của chúng ta từ đầu không thể tìm được thông tin gì...
Không tìm được thông tin thì phải nghĩ biện pháp, còn cần tao dạy cho mày sao? Đoàn Kế Hùng lạnh giọng nói.
Đoàn gia hai mươi mấy năm trước gặp nguy cơ, đều đã là cha con bọn họ hai người dụng các loại thủ đoạn mới vực dậy hùng mạnh nhưu bây giờ, có chút quy tắc đã sớm quen thuộc vô cùng. Đoàn Kế Hùng đã nói ra Đoàn Chấn Ba tự nhiên minh bạch.
Đúng là muốn sử thủ đoạn cũng phải biết đối phương là ai, bây giờ ngay cả phương là ai cũng không biết...
Đoàn Chấn Ba còn chưa nói xong, Đoàn Kế Hùng quơ lấy trên bàn một quyển sách liền ném tới: Ngay cả đối phương là ai đều còn không có tra rõ ràng, Đoàn Chấn Ba tao nuôi mày quá tốn cơm rồi!
Cha, chuyện này thật sự không trách con được, trước nay ngừoi này chưa từng xuất hiện quá...
Đoàn Chấn Ba vẫn còn giải thích, Đoàn Hòa Dự đột nhiên vội vã chạy tiến vào, sắc mặt sốt ruột, vừa thấy đến Đoàn Chấn Ba cũng ở trong thư phòng, sửng sốt một phen.
Có chuyện gì? Đoàn Kế Hùng thấy hắn sắc mặt không tốt, lập tức hỏi.
Đòan Hòa Dự nhìn Đoàn Chấn Ba liếc mắt một cái, sau đó quay sang Đoàn Kế Hùng, sắc mặt trầm trọng nói: Đã xảy ra chuyện, mới vừa nhận được thông tin nói, mảnh đất kia bị người ta giành mất rồi!
Cái gì? Đoàn Chấn Ba còn phát hỏa trước Đoàn Kế Hùng, Ông nói bậy cái gì? Tôi còn chưa nhận được thông tin gì!
Đoàn Hòa Dự sốt ruột nói: Thư ký Trương gọi điện cho đại thiếu gia không được, cho nên liền gọi đến chỗ tôi, để cho tôi tới thông báo cho lão gia một tiếng.
Mày quả đồ ngu ngốc mà... Đoàn Kế Hùng chỉ vào Đoàn Chấn Ba, tức giận đến run cầm cập.
Lão gia, người đừng kích động...
Cha, người trước đừng có gấp...
Đoàn Chấn Ba cùng Đoàn Hòa Dự vội vàng hướng Đoàn Kế Hùng chạy tới.
Đoàn Kế Hùng hít sâu một hơi, trực tiếp đem trên bàn gì đó toàn bộ đều đã quét đến trên mặt đất, rống lớn nói: Còn không mau khẩn trương đi tra rõ ràng cho ta tới cùng việc này là sao!
Con lập tức đi! Đoàn Chấn Ba xoa mồ hôi lạnh, vội vàng chạy ra ngoài.
Rõ ràng còn chưa tới ngày tổ chức đấu thầu, vậy mà mảnh đất liền bị người ta cướp đi, bên trong này nhất định có vấn đề!
Đoàn Chấn Ba vừa chạy vừa cầm ra điện thoại, phát hiện di động của mình vậy mà một chút tín hiệu đều không có, khó trách thư ký của ông ta không gọi điện thoại cho ông ta được. (Cái màu ko có tín hiệu này chắc là trò của anh Dịch nhà ta rồi. Anh thật đáng sợ mà *cười gian*)
Trên sân thượng biệt thự của Bùi Dịch, Tô Thi Thi dời Ống Nhòm, đứng thẳng thân thể, quay đầu nhìn ngừời đàn ông bên cạnh ngắm nhìn phương xa: ANh làm sao biết hôm nay lại phát sinh chuyện vậy?
Lúc này, trên mặt đất Đoàn Chấn Ba chính là đang vội vã hướng tới cửa trang viên chạy tới, nơi xa lái xe của ông ta chính là đang lái xe đến.
Có thể để thấy ông ta gấp đến độ chờ xe đều đã chờ không kịp cứ như vậy chạy đến, nhất định là đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.
Bùi Dịch ánh mắt nhàn nhạt quét xuống phía dưới kia, nghe vậy nhếch miệng lên một cái: Đoán xem.
Bỏ đi, không thành ý.
Tô Thi Thi biết anh không nghĩ muốn nói, cũng không tiếp tục vướng mắc, xem kịch vui dưới lầu một đám ngườitựa như nhìn gà bay chó sủa.
Đoàn Chấn Ba rất nhanh liền điều khiển xe đi tới, sau khi trong biệt thự Phương Thanh Hoa cùng Đoàn Ngọc Tường hẳn là nghe được tin tức, cũng vội vã chạy ra.
Sắc trời dần dần tối xuống, phỏng chừng đêm nay này Đoàn gia trang trong vườn không bao nhiêu người có tâm tình ăn cơm chiều.
Bùi Dịch nhìn xe Đoàn Chấn Ba chạy ra khỏi trang viên, mâu trung lãnh ý chớp lóe rồi biến mất.
Toàn bộ đều đã như anh dự liệu từ trước, Đoàn Chấn Ba hiện tại hẳn là biết rõ tin tức mảnh đất kia đã bị cướp mất.
Bọn họ chỉ lo nghĩ muốn làm sao phá đầu đều sẽ không nghĩ đến, lấy đi mảnh đất kia lại là Bùi Dịch anh!
Dù là Đoàn Chấn Ba nghĩ muốn dùng tất cả biện pháp, cũng đã không cách nào thay đổi rồi. Cha con Đoàn gia thèm khát mảnh đất đó lâu như vậy, cứ như vậy bị người ta cướp đi rồi. Bọn họ thậm chí đến đối phương là ai cũng không biết.
Trong thư phòng của nhà chính, Đoàn Kế Hùng đã tức đến nói không ra lời. Đoàn Chấn Ba ngồi ở một bên, cũng là ủ rũ.
Thật lâu sau, Đoàn Kế Hùng mới lạnh giọng nói: Con mau đi an bài một phen, để cho Ngọc Tường nắm chặt thời gian, nhất định phải giữ được Bùi Dịch, chuyện này ta không cho phép có bất luận cái sơ xuất gì nữa. Còn có, xem chừng con bé ngóc Ngọc Lộ kia, đừng để cho nó lại gây thêm chuyện gì nữa, để cho Đoàn gia mất mặt, đừng trách ta vô tình!
Vâng, con biết rõ. Đoàn Chấn Ba gật đầu, nghĩ tới đứa con gái vô dụng kia của chính mình, cũng là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mấy ngày nay Đoàn Ngọc Lộ vẫn nghĩ muốn muốn trở về, ông ta đã không kiên nhẫn đến muốn sử thủ đoạn rồi.
Nếu muốn cho Bùi Dịch cưới Ngọc Tường, như vậy Tô Thi Thi nhất định phải đi. Chuyện này con cũng phải nắm chắt đừng để sơ sót.
Nghe Đoàn Kế Hùng nói lên cái này, Đoàn Chấn Ba đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nói: Lúc trước, Ngọc Lộ nói con bé có biện pháp để cho Tô Thi Thi cái con bé kia rời khỏi nơi này.
Thật sự? Đoàn Kế Hùng lập tức tinh thần tỉnh táo, ý bảo ông ta tiếp tục nói hết.
Đoàn Chấn Ba để sát vào bên người cha mình, nhỏ giọng nói nhỏ nói.
Mà Tô Thi Thi còn không biết chính mình đã bị người ta theo dõi, thời gian này cô vẫn bận rộn với công trình thiết kế nhà khách kia.
Nhờ phúc Bùi Dịch, ngày đó đưa cô đi tham quan các công trình kiến trúc nổi tiếng ở Bắc Kinh, anh lại tìm đến ch cô rất nhiều tư liệu về kiến trúcđặc sắc nước ngoài, để cho cô tìm được rất nhiều linh cảm.
Một tuần sau, Tô Thi Thi rốt cục cũng làm xong bản thiết kế kia, đủ thời gian nộp.
Lại hết mọt tuần. Thứ hai lúc đi làm, tất cả bên trongbộ phận thiết kế tràn ngập một cỗ không khícực kỳ quỷ dị, như là thoải mái, hoặc như là có chút ngưng trọng.
Đoàn Ngọc Lộ đi đến bên cạnhmột vị tiểu trợ lý, nhỏ giọng hỏi: Xảy ra chuyện gì rồi hả?
Cô còn không biết sao? dự án Tô trợ lý đã thành công trúng cử, ngày mốt liền muốn đi tiến hành đàm pháncuối cùng.
Cái gì? Đoàn Ngọc Lộ mi mắt lập tức trừng lên, cả khuôn mặt đều nhanh vặn vẹo rồi.
Dễ dàng như vậy liền tiến vào đàm phán cuối cùng rồi hả? Không được, chuyện này tuyệt đối không được!
Nếu để cho Tô Thi Thi như vậy dễ dàng thắng được cái công trình này, cô ta không phải toi công bận rộn rồi sao!