Cũng là cháu gái, tại sao không thích tôi? Tô Thi Thi tới cùng có chỗ nào tốt? Bùi Dịch thích cô, đến cả bà nội cũng đều thích cô!
Đoàn Ngọc Lộ càng nghĩ càng giận, nhất là khi nghĩ đến việc cô ta hiện tại bị Đoàn gia đuổi đi, cha không lo lắng cô ta không có chỗ ở, không người quan tâm, đến cả chị của cô ta hiện tại cũng không nghĩ muốn quản cô ta nữa rồi!
Tan làm, Đoàn Ngọc Lộ nghĩ khôngmuốn sớm như vậy về Hà gia, liền nghĩ đến việc tính toán gọi vị soái ca mấy ngày hôm trước mới làm quen được ra ngoài chơi.
Cô ta vừa mới ra khỏi Cao ốc của Xây dựng Tiệp Khắc, điện thoại liền rung è è, thông báo có tin nhắn đến.
Cô ta mở tin nhắn ra vừa thấy, mặt tái xanh một hồi liền chuyển sang đen.
Chết tiệt, cha thật sự mặc kệ con rồi sao?
Đoàn Ngọc Lộ nhìn vào thông báo thanh toán trên thẻ tín dụng, lông mày nhíu chặt lại.
Từ sau khi bị đuổi ra Đoàn gia, Đoàn Chấn Ba liền cắt hết mọi nguồn kinh tế của cô ta. Cô ta chỉ có thể dựa vào việc quẹt thẻ tín dụng, đúng là hiện tại, ngay cả thẻ tín dụng cũng đang nợ một khoản nợ rất lớn.
Cô ta cắn răng một cái, gọi điện thoại cho mẹ mình.
Còn dám gọi điện thoại cho mẹ? Con nói xem, hai ngày này con đã đi đâu làm cái gì, đem chị của con chộc giận thành cái dạng này! Bây giờ một số tin đồn lan truyền gần như đến tai của cha của con rồi, mẹ xem con đến lúc đó làm sao giải quyết đây! Điện thoại vừa kết nối, Phương Thanh Hoa liền trực tiếp mắng.
Đoàn Ngọc Lộ trong lòng lòng tràn đầy ủy khuất, yểu điệu kêu một tiếng: Mẹ, con gọi cho mẹ là muốn...
Cha con đang đến đây, mẹ không nói chuyện được rồi.
Phương Thanh Hoa bên kia vội vàng nói một tiếng, lập tức liền cúp điện thoại.
Đoàn Ngọc Lộ nghe từ trong di động truyền tiếng tút tút, tức giận đến đem di động hung hăng ném trên mặt đất bể tan tành.
Đều là một đám trứng thối! Đoàn Ngọc Lộ cắn môi, tức giận đến muốn khóc.
Cô ta vốn đang nghĩ để cho mẹ mình giúp giải quyết chuyện thẻ tín dụng, nhưng mà thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện đều không có. Trước giờ mẹ cô ta chưa từng như vậy, lúc nào cũng chiều theo ý cô ta!
Đều là do kẻ tiện nhânTô Thi Thi kia, từ sau khi cô một lần nữa trở về, tôi liền càng ngày càng xui xẻo! Đoàn Ngọc Lộ một cước đá văng màn hình di độngvỡ vụn khi nãy, căm giận đi ra bên ngoài.
Mobile phone đập bể, soái ca cũng hẹn không được. Cô ta đứng ở bên đường, đợi một hồi, không thấy Hà Chí Tường tới đón mình, mặt lãnh nghiêm kêu xe taxi chạy tới Hà gia.
Hà gia mật mã khóa bị đổi nhiều lần, Đoàn Ngọc Lộ không nhớ được, liên phải nhập vài lần, để cho tâm tình của cô ta càng thêm cáu kỉnh hơn.
Rất không dễ dàng mở cửa, chỉ thấy Hà Chí Tường lạnh lùng đứng ở cổng vòm.
Gọi điện thoại tại sao không bắt máy?
Đoàn Ngọc Lộ mắt trợn trắng: Điện thoại bị rớt hỏng rồi.
Không phải vừa mới mua sao? Cô sao có thể lãng phí tiền bạc như vậy? Từ phía sau nghe ồn ào Phú Tuyết Trân đi đến bên cạnh, lập tức quát lớn nói.
Hà gia không thiếu tiền bạc, nhưng mẹ con Hà gia kia đối tiền bạc thấy đặc biệt coi trọng, đừng nói mấy ngàn đồng, dù là mấy chục đồng đối với bọn họ cũng sẽ giống như mấy chục triệu, đặt biệt tiếc rẻ!
Vốn dĩ bà ta cho rằng cưới con gái nhà giàu có thể đi theo hưởng phúc, đúng là không nghĩ tới từ sau khi Đoàn Ngọc Lộ đến nhà bà ta, ăn nhà bầt, ở nhà bà ta, một phân tiền cũng không bỏ ra, bà ta đã sớm nhìn không vừa mắt rồi.
Nhất là khi gặp phải chuyện của mấy ngày hôm trước, Phú Tuyết Trân hiện tại thấy Đoàn Ngọc Lộ là càng nhìn càng chán ghét.
Tôi là vợ của Chí Tường, hắn kiếm tiền không phải để tôi tiêu xài sao? Đoàn Ngọc Lộ khinh thường nói, Lại không bao nhiêu tiền, ở bên cạnh lên mặt làm cái gì?
Cô sao dám nói chuyện với mẹ tôi như vậy? Hà Chí Tường lập tức trầm mặt.
Là Hà phu nhân trở lại sao? Đúng lúc này, trong phòng khách truyền tới thanh âm của một người đàn ông
Đoàn Ngọc Lộ mi mắt sáng lên, này thanh âm nghe thật có từ tính, nhất định là một soái ca!
Cô ta thân thể hướng bên cạnh nghiêng qua, chen lách chỗ Hà Chí Tường đang đứng liền đi vào bên trong đi, trong lòng khó kìm nén kích động.
Mỗi ngày sớm tối nhìn Hà Chí Tường đã sớm nhìn chán, cô ta hiện tại cần mới mẻ nha.
Nhưng là đi tới không vài bước, ngẩng đầu, mặt cô ta từ trắng chuyển sang xanh rồi biến thành tái.
Sao ở đây kại xuất hiện tên mập mạp chết bầm? Béo ú y như một con heo vậy, thật uổng phí hắn có giọng nói nghe êm tai như vậy!
Chu tiên sinh, vị này chính là con dâu tôi. Phòng đã chuẩn bị cho các người xong rồi. Bên trong có đầy đủ, các người liền trực tiếp đến bên trong làm đi. Phú Tuyết Trân cũng theo đi đến, đối với vị Chu tiên sinh này cười tít mắt nói.
Cái gì, người để cho tôi cùng hắn? Đoàn Ngọc Lộ vừa nghe, trực tiếp xù lông rồi.
Bọn họ đâfu óc có vấn đề rồi sao? Vậy mà để cho cô cùng một con heo lên giường? Coi cô ta như cái gì!
Ngọc Lộ, vị Chu tiên sinh này đã sinh bốn con trai, gien đặc biệt tốt. Mẹ đảm bảo với con, con chỉ cùng hắn ngủ một giấc, liền nhất định có thể mang thai con trai! Phú Tuyết Trân quên chuyện không vui lúc trước, kiên nhẫn dụ dỗ Đoàn Ngọc Lộ.
Sinh con trai?
Đoàn Ngọc Lộ biến sắc, không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu nói: Để cho hắn đi, tôi không sinh... Không phải, tôi sẽ không lên giường cùng hắn!
Để cho một con heo leo lên trên thân mình, cô ta không chểt mới là lạ. Thật không biết hai mẹ con Hà gia này suy nghĩ cái gì nữa.
Ý cô là sao đây? Hà Chí Tường nghe được Đoàn Ngọc Lộ nói, lập tức đi tới đây túm chặt tay Đoàn Ngọc Lộ hướng trong phòng kéo đi.
Tôi nói cho cô biết, cô nên mau chóng sinh đứa bé ra cho tôi! Bằng không Hà gia không chứa được cô! Đừng tưởng rằng cô là con gái của Đoàn gia, tôi liền thật sự không dám làm gì cô!
Buông ra! Tôi không muốn lên giường với con heo kia! Anh nếu dám ép tôi, tôi thề toi nhất định sẽ không bỏ qua anh! Đoàn Ngọc Lộ trong mắt bối rối chớp lóe rồi biến mất, thật sự có chút sợ.
Không bỏ qua cho tôi, cô có cái này năng lực này sao? Đoàn Ngọc Lộ cô đừng cho là tôi không biết, cô nhất định là cùng Đoàn gia cãi nhau, cho nên bọn họ hiện tại mới có thể cho cô ở nhà chúng tôi. Hà Chí Tường lạnh giọng nói.
Tôi... Đây là tạm thời, đừng quên, tôi với họ là gia đình, họ không thể nào mặc kệ tôi. Đoàn Ngọc Lộ vắt hết óc nói, Mà còn tôi đã nghĩ ra biện pháp để cho ông nội của tôi thích tôi.
Thật sự? Hà Chí Tường dừng bước.
Hắn là biết lão già họ Đoàn kia không thích phụ nữ, cho nên đối với cháu gái cũng không quan tâm. Nếu như có thể làm cho lão già họ Đoàn kia yêu thích, tương lai không phải là có thể kế thừa Đoàn gia sao?
Chu tiên sinh, ngại quá, hôm nay cho ngài đi một chuyến uổng công rồi. Đứng ở một bên Phú Tuyết Trân đã sớm phản ứng kịp, lập tức đuổi người.
Hừ! Đoàn Ngọc Lộ thu lại tầm mắt, xoa xoa cổ tay vừa bị bóp chặt của mình
Đợi con heo kia đi rồim cô ta mới nói tiếp: Tô Thi Thi hiện tại sống ở trong trang viên, làm cho ông nội tôi cực kỳ không vui. Nếu tôi có thể đuổi cô ta đi, ông nội nhất định đối với tôi nhìn với cặp mắt khác xưa.
Vậy cô có biện pháp gì? Hà Chí Tường nhíu mày nói, Cô ấy có Bùi Dịch che chở, đâu nào có dễ dàngnhư vậy?
Đoàn Ngọc Lộ trong mắt hiện lên quét xuống u ám: Đuổi cô ấy đi đương nhiên không được, đúng là nếu để cho cô ấychủ động đi thì lại khác? Tô Thi Thi trên thế giới này quan tâm lo lắng nhất chỉ có một người, đó chính là bà nội của mình.
Cô là nói... mẹ Hà Chí Tường nhìn thoáng qua, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đoàn Ngọc Lộ.
Đoàn Ngọc Lộ gật đầu.
Không sai, cô ta chính là muốn đối phó với bà nội. Là do bà nội không thích cô ta, vậy cũng đừng trách cô ta bất hiếu!
Cuối tuần, Tô Thi Thi khó khăn hiếm có ở trong nhà nghỉ ngơi. Xong một phần bản thiết kế đã là buổi tối, cô ở ban công ngắm phong cảnh.
Phía sau Tô Thi Thi truyền đến tiếng một người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: Bên ngoài đẹp lắm sao?
Tô Thi Thi cũng không quay đầu lại nói: Rất đẹp.
Tốt hơn nhìn tôi? người đàn ông đã đi tới phía sau cô, ngầm bi thương hỏi.
Tô Thi Thi run run một phen, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh, quay đầu hướng về phía anh nheo lại mắt, nịnh nọt cười nói: Chú à, người đẹp trai nhất rồi! Cái gì phong cảnh đều không có bằng nhìn chú đâu!
Cô vốn dĩ chỉ là nghĩ muốn trêu đùa anh một chút, đúng là không nghĩ tới Bùi Dịch vừa nghe lời của cô nói, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm lại.
Không phải ý đó? Tôi không phải khen anh theo ý đó.
Tô Thi Thi sợ tới mức từ trên ghế nằm nhảy dựng lên, thân thể tựa vào ở trên lan canban công, xấu hổ cười nói: Anh đừung làm càn..
Tô Thi Thi. Bùi Dịch từng bước ép sát, Chilou ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá cô, Tôi không muốn làm tu sĩ.
Cái gì? Tô Thi Thi cảm giác theo không kịp lối suy nghĩ của anh.
Cho nên... Bùi Dịch lại tiến đến bồng cô lên, xoay người liền hướng trong phòng ngủ đi tới, Mười ngày đã là cực hạn.
A! Anh tùy thời tùy chỗ đều có động dục - - y như con ngữa! Tô Thi Thi sợ tới mức thét chói tai.
Trong phòng ngủ truyền đến tiếng nmột người đàn ông đang vô cùng phẫn nộ: Ngựa giống? Được lắm, chúng ta đi đến chuồng ngựa!
Anh nói xong ôm lấy Tô Thi Thi liền đi ra bên ngoài.
Không phải chứ? Tô Thi Thi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cô có thể hay không đem câu nói vừa rồi nuốt trở về?