Khi Hỗ Quân Nhạc lại vẫn còn đang ngây người, Bùi Tĩnh đã rất nhanh đi qua tiếp nhận chén bát trong tay Tô Thi Thi, hướng tới nhà ăn đi đến rồi.
Hỗ Quân Nhạc mất cơ hội lên trước, đơ tại chỗ xấu hổ, đi cũng không phải, bỏ chạy cũng không xong.
Tô Thi Thi nhìn đến dáng vẻ ngốc nghếch của anh ta, cười vẫy vẫy tay nói: Qua đây đi, không phải nói đói bụng sao?
Hỗ Quân Nhạc xấu hổ bới bới tóc, lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, nhìn Bùi Dịch đang ngồi ở trong phòng ăn một cái, nhỏ giọng hỏi Tô Thi Thi: Anh ta đã hết giận chưa?
Tô Thi Thi liếc mắt nhìn anh ta: Anh nói xem? Bùi tiên sinh nhà của chúng tôi gần đây khả năng đang vào thời mãn kinh tính tình tệ cực kỳ, anh nên chú ý.
Hỗ Quân Nhạc vừa nghe mặt liền suy sụp, nghĩ thầm sớm biết như thế vừa rồi còn không bằng liều chết đào tẩu a.
Một bữa cơm này nhất định tiêu hóa không nổi rồi.
Bọn họ qua đi thời điểm bạn nhỏ Bùi Ngôn đã đoan đoan chính chính đứng ở bên cạnh bàn ăn. Nhìn thấy bọn họ ngoan ngoãn chào hỏi, đợi sau khi tất cả người lớn đều đã ngồi xuống bạn nhỏ Bùi Ngôn mới ngồi trên vị trí của chính mình.
Không khí trên bàn cơm có phần nặng nề, Hỗ Quân Nhạc từ nhỏ ghét nhất chính là loại không khí nặng nề này, phá trầm mặc hỏi: Nặc Nặc đâu? Không ở nhà sao?
Anh ta không hỏi không sao, vừa hỏi Bùi Dịch mặt một phen liền trầm xuống. Chính đang nhớ nhung con gái nhớ đến thành cuồng, Bùi tiên sinh tâm tình càng kém rồi.
Hỗ Quân Nhạc dù sao cũng là khách, mà còn tuổi tác đều đã lớn như vậy, trước mặt con mình Tô Thi Thi cũng không nghĩ muốn để cho cái trưởng bối như anh ta thật mất mặt, cười nói: Nặc Nặc ở lại trong trường học, chủ nhật mới về nhà.
A.... Là vào trường nội trú học sao? Các người như thế nào bỏ được... Anh ta còn chưa nói xong, Bùi Tĩnh ở phía dưới đá anh ta một cước.
Hiện giờ Hỗ Quân Nhạc đã không phải kẻ cà lơ phất phơ lúc trước, lúc này liền phản ứng lại, vội vàng ngậm miệng, cúi đầu lùa cơm, đến đồ ăn đều đã quên ăn.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn cúi đầu ăn cơm, yên lặng thở dài. Cậu bé phát hiện vị chú Hỗ này chỉ số thông minh thật sự là âm quá thể a.
Tô Thi Thi nhìn đến bọn họ bộ dạng này, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ. Vốn là thay Bùi Dịch gắp đồ ăn, ôn nhu nói: Được rồi, buổi tối liền đem Nặc Nặc đón trở về, đừng nóng giận nữa.
Bùi Dịch vừa nghe, sắc mặt khoảnh khắc trong lúc đó liền dịu đi, đối với cô cưng chiều cười cười: Anh buổi chiều liền đi đón.
Tô Thi Thi vừa giận lại là buồn cười, nhớ lại dáng vẻ tiểu công chúa nhà bọn họ ngày hôm qua ở trong điện thoại vừa thương cảm lại có hiểu biết, lòng cũng có chút mềm xuống, nói: Ngày mai liền là thứ bảy, vậy buổi chiều liền đi đón trở về đi. Bất quá trước tiên phải nói rõ thứ hai phải trở về trường.
Bùi Dịch gật đầu: Nhất định.
Hai vợ chồng liền tán gẫu sôi nổi, Hỗ Quân Nhạc nghe tò mò xen vào một câu: Các người muốn lại sinh thêm một đứa hay không? Dù sao các người tuổi tác cũng không phải quá lớn, còn có thể sinh thêm. Bằng không đợi cho Nặc Nặc trưởng thành các người sẽ nhiều tịch mịch.
Anh ta mới vừa nói xong, Bùi Dịch ánh mắt liền phát sáng lên, mà Tô Thi Thi mặt rầm rầm liền tái rồi, hận không thể đem miệng Hỗ Quân Nhạc khâu lại.
Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, thời gian trước Bùi tiên sinh mới có ý nghĩ này, bị Tô Thi Thi làm lơ không thương tiếc, không nghĩ tới cái tên đui mù này lại nói ra.
Phụ nữ có tuổi mang thai sinh con sẽ có vẻ nguy hiểm. Tuy chị dâu đã sinh qua hai đứa nhóc, nhưng cũng không thể lơ là. Bùi Tĩnh đột nhiên nói, Sở nghiên cứu khoa học bọn em trước có nghiên cứu viên bốn mươi tuổi mang thai lần thứ hai. Đứa bé ở trong bụng bảy tháng ngừng phát triển dẫn đến sinh non ngoài ý muốn. Đứa bé không giữ được, sau cùng người mẹ cũng mất đi nửa cái mạng.
Nghiêm trọng như vậy? Tô Thi Thi sửng sốt. Tuy cô quả thật không nghĩ tới sinh thêm đứa thứ ba, nhưng mà nghe đến bên cạnh lại xảy ra chuyện như vậy cũng có chút kinh ngạc.
Bùi Tĩnh gật gật đầu, mà Bùi Dịch sắc mặt đã triệt để nghiêm túc lên, ở trong lòng âm thầm đá bay ý nghĩ muốn sinh thêm đứa thứ ba.
Anh đương nhiên muốn có thêm nhiều con cái, nhưng mà vợ yêu quan trọng hơn, là tuyệt đối không để cho Tô Thi Thi xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn ở bên cạnh dựng thẳng lỗ tai nghe, vốn nghĩ muốn để cho mẹ sinh thêm một đứa em để dời đi lực chú ý của người lớn trong nhà, nhất thời uể oải suy sụp hạ mặt.
Nếu nguy hiểm như vậy, cha cậu bé khẳng định hẳn không để cho mẹ sinh. Cậu bé nghĩ nghĩ có phải nên xui khiến chị Như Ngọc sớm một chút sinh đứa bé ra để cho mấy người lớn trong nhà ngoạn chơi hay không. Đến lúc đó cậu bé muốn đi sở nghiên cứu liền đi sở nghiên cứu, muốn đi học đại học liền đi học đại học, dù sao người lớn trong nhà không rảnh quản cậu bé rồi.
Tô Thi Thi nếu là biết suy nghĩ của con trai mình, khẳng định sẽ buồn bực chết. Con cái nhà khác không thích học tập để cho cha mẹ đau đầu, mà con nhà bọn họ là quá thích học tập, để cho cô lo lắng, sợ đầu óc của cậu bé còn nhỏ tuổi cũng bởi vì tiêu hao quá độ mà hỏng mất.
Hỗ Quân Nhạc tự biết vừa rồi nói bậy, sau cùng một câu cũng không dám nói. Một bữa cơm sắp kết thúc thời điểm, Tô Thi Thi bỗng nhiên nói đến một chuyện khác: Lễ tổ chức kỷ niệm 11 năm thôn Thành Trung, vừa lúc cũng là ngày kỷ niệm tôi cùng Bùi Dịch kết hôn mười năm. Chúng tôi tính toán muốn làm một cái hoạt động chúc mừng, thuận tiện đem tất cả đều đã triệu tập về đây.
Bùi Tĩnh ăn cơm động tác ngừng một trận, rồi sau đó thật sự gật đầu, nói: Em sẽ đi sắp xếp, chị dâu thích tổ chức như thế nào?
Tô Thi Thi cười nói: Những chuyện đó em cho người đi làm là tốt rồi, chúng ta chủ yếu là nghĩ mấy năm nay tất cả mọi người là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đem các bạn bè hão hữu đều đã tụ tập lại. Thuận tiện đem nhóm người Đại Gia Trưởng trong nhà cũng đều gọi về đây, hảo hảo tụ họp.
Bùi Tĩnh sửng sốt, rồi sau đó gật gật đầu, nói: Em sẽ mau chóng đi sắp xếp. Bà nội bên kia em đi thông báo...
Mẹ, bên kia chị sẽ đi thông báo. Tô Thi Thi săn sóc tiếp lời.
Tuy đã nhiều năm như vậy, nhưng bởi vì vấn đề thân thế lúc trước, Bùi Tĩnh đối với Nhậm Tiếu Vi người mẹ ruột sinh ra chính mình vẫn là lòng có khúc mắc. Nhiều năm qua như vậy nhìn thấy mẹ cũng đều là không có giống lúc còn nhỏ nhiệt tình như thế.
Về điểm này, Nhậm Tiếu Vi trong lòng mình cũng có tự trách, cho nên cũng không dám tiến đến trước mặt Bùi Tĩnh gây chuyện khiến cậu thêm phiền.
Tần Phong cùng Ôn Ngọc chúng ta trước đã thương lượng qua, bọn họ tuần sau liền trở lại. Bùi Dịch nói.
Em Khả Khả cũng muốn trở về sao? Bùi Ngôn lập tức hưng phấn hỏi
Tô Thi Thi cười gật gật đầu: Đúng đó, Khả Khả cũng muốn trở về, đến lúc đó con đừng ăn hiếp em đó.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn lập tức lắc đầu giống như trống lắc: Con nhất định không ăn hiếp em ấy.
Cậu bé bảo vệ thằng nhóc kia còn không hết a, nhất định đem nhóc con kia sủng đến trên trời, để cho mọi người đem lực chú ý đều đã chuyển dời đến trên người đứa em trai này. Như vậy cậu bé là có thể vụng trộm trốn muốn làm gì là làm rồi
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc xéo nhìn con trai của mình một cái, người khác không biết nhưng anh chẳng lẽ lại nhìn không ra con trai của mình trong đầu suy nghĩ cái gì?
Anh lạnh lùng nói: Mấy ngày nay ngoan ngoãn ở yên trong nhà đâu cũng không cho đi, ta đã sắp xếp cho con giáo sư dạy kèm ở nhà, về sau liền ở nhà đi học.
Cha! Bạn nhỏ Bùi Ngôn mặt lập tức suy sụp xuống, một vẻ muốn khóc đến nơi rồi, quay đầu đáng thương tội nghiệp nhìn Tô Thi Thi: Mẹ, con không nghĩ muốn ở nhà học tập.
Vậy đi học nha? Mẹ sắp xếp cho con vào học một trường tiểu học có được hay không? Toàn bộ trường tiểu học ở Bắc Kinh chính con tùy ý chọn. Tô Thi Thi cười nói.
Bùi Ngôn mặt nhăn mày nhó, nhăn nhăn cái mũi nói: Con mới không thèm cùng những đứa ngây thơ kia cùng một chỗ, cái gì cũng đều không hiểu, giáo viên cũng cực kỳ ngu dốt.
Tô Thi Thi đau đầu. Có con quá thông minh cũng không tốt, lấy chỉ số thông minh hiện tại của thằng bé này đi học cấp hai cũng dư dả. Bọn họ cũng chưa cho thằng bé đã làm kiểm tra trí lực, cũng không biết hiện tại tiểu gia hỏa này trình độ như thế nào rồi. Nhưng mà dù thế nào cũng chỉ là một đứa bé mới chín tuổi, bọn họ chỉ là muốn để cho nó có được tuổi thơ giống người bình thường.
Không được thương lượng. Không nghe lời liền đưa con đến chỗ bà nội con bên kia ở. Bùi Dịch trực tiếp tung sát chiêu
Vừa nghe muốn bị đám người nghệ thuật lão quái kia vây xem, bạn nhỏ Bùi Ngôn lập tức không nói.
Sau đó mấy người liền bắt đầu thương lượng chuyện tổ chức lễ chúc mừng thôn Thành Trung tròn năm. Chỉ có Hỗ Quân Nhạc cúi đầu không nói một tiếng ăn cơm.
Anh ta vốn tưởng rằng có thể tránh thoát một kiếp, ai biết cơm nước xong muốn đứng dậy thời điểm, Bùi Tĩnh đột nhiên kêu hô giữ anh ta lại nói: Dù sao anh cũng rảnh rỗi không có việc làm, người của Hỗ gia bên kia liền để anh tới phụ trách đi.
Không phải chứ? Hỗ Quân Nhạc quay đầu lập tức tiếng lớn nói, Nếu không anh đây giúp các người phụ trách Bùi gia? Người Hỗ gia cũng là nhóm người các người chính mình làm đi.
Nói đùa, Hỗ gia kia một đại gia tộc hiện giờ đối với Bùi gia đúng là vừa yêu vừa hận. Mấy người kia tính tình cùng tâm tình đúng là cổ quái cực kỳ, một đám cùng thuốc pháo một dạng một chút liền bùng nổ. Anh ta cũng không dám trêu chọc. Nhất là Hỗ Minh Phỉ kia, từ sau khi Hỗ Sĩ Minh rời khỏi, quả thực đem Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch xem như kẻ thù một dạng. Lúc này nếu là trở về, còn không phải thành kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt à.
Anh ta nếu là an bài tốt thì không sao, nếu là an bài không tốt đến lúc đó gây ra cái mâu thuẫn gì, bị ông anh họ kia của anh ta biết, anh ta còn không thể bị người đó giết chết à.
Buông tha cho anh đi. Hỗ Quân Nhạc đáng thương tội nghiệp nói
Bùi Tĩnh nhàn nhạt liếc anh ta: Hoặc là, anh nghĩ muốn giúp trông chừng mấy đứa nhỏ?
Cậu nói xong chỉ chỉ Bùi Ngôn đã ở trong phòng khách ngoạn chơi máy bay không người lái.
Hỗ Quân Nhạc lập tức lắc đầu, vẻ mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài: Vậy hay là thôi đi, mấy đứa nhóc nhà các người đều có lực sát thương, anh còn không bằng đi hầu hạ người Hỗ gia cho rồi.
Mọi chuyện liền như vậy quyết định rồi. Bùi Tĩnh cùng Tô Thi Thi Bùi Dịch ba người lên danh sách khách mời, sau năm năm, mọi người rốt cục muốn một lần nữa đoàn tụ.