Tô Thi Thi lá gan của em càng ngày càng lớn rồi nhỉ, quên em là ai rồi hả? Bùi Dịch trong giọng nói tràn đầy tức giận, giống như cuồng phong mưa rào muốn tới một dạng.
Cái cô gái chết tiệt này thực xem anh là đồ trang trí sao? Còn dám ở trước mặt anh cùng người đàn ông khác đi hẹn hò!
Anh sao lại biểu tình như vậy, giống như tôi cho anh đội nón xanh một dạng. Tô Thi Thi sợ tới mức rụt rụt cổ, có chút ủy khuất nói: Chẳng lẽ tôi cùng nam khuê mật cùng đi xem phim cũng không được, bằng không anh đi cùng với tôi đi?
Lúc cô nói ra lời cuối cùng này, trong lòng vậy mà ẩn ẩn có chút chờ mong.
Tuy nhiên trong lòng vẫn lại là cảm thấy được cùng Bùi Dịch không có khả năng đồng ý, nhưng là cô cũng không nghĩ tới cùng người đàn ông khác, người đàn ông này khả năng liền là duy nhất của cuộc đời cô. Cô có chút mong chờ muốn giới thiệu cho bằng hữu tốt nhất của mình gặp nhau một lần.
Đúng là Bùi Dịch chỉ là lạnh lùng nói: Tôi sẽ cùng em đi làm loại này chuyện nhàm chán sao?
Anh! Được, tôi nhàm chán, có bản lĩnh anh đừng ngăn cản tôi! Chẳng thế thì có vẻ anh càng nhàm chán! Tô Thi Thi nói xong xoay người liền hướng trên lầu chạy tới, ủy khuấttrong lòng đều tỏa ra ngoài, liên chính cô đều đã cảm thấy được có chút khác thường.
Ngu ngốc, có cái gì mà khó chịu chứ, ngươi sớm nên nhìn thấu rồi, lại chờ mong cái gì? Tô Thi Thi ở trong lòng thầm mắng mình. Là cô quá ngây thơ rồi, hi vọng càng nhiều, thất vọng lại càng lớn, cô sớm nên làm tốt bổn phận của mình, không nên chìm đắm trong vô vọng ảo tưởng.
10 phút sau, cô thay đổi một bộ quần áo xuống lầu, gặp trong phòng khách đã không có bóng dángBùi Dịch.
Cô chu mỏ, nói thầm: Không có ở đây cũng tốt.
Nói xong khẩn trương chạy ra ngoài, miễn cho Bùi Dịch nhìn đếnnhư thế này, lại không cho cô đi.
Tống Trọng Hạo về nước sau khi, cô đến đón anh một phen sau khi đó không thời gian gặp mặt. Đêm nay Tống Trọng Hạo khó có được rảnh rỗi mời cô đi rạp chiếu phim, cô đương nhiên không nghĩ muốn để cho bằng hữu thất vọng. Đúng là phản ứngvừa rồi của Bùi Dịch, quả thật để cho cô rất đau lòng.
Tô Thi Thi gõ gõ đầu mình, cô lại làm sao vậy lại nghĩ tới người đàn ông đáng ghét kia rồi!
Không muốn đi theo tôi đến nơi nhàm chán! Không có anh đi choi càng vui vẻ! Tô Thi Thi một bên nói thầm một bên đi ra ngoài, chỉ là lúc đi tới cửa, đột nhiên phát hiện xe Bùi Dịch đã chờ ở đây.
Trong lòng cô vui vẻ, vội vàng chạy đi lên.
Đúng là vừa mở cửa ra, phát hiện bên trong xe trừ mình ra không có người khác.
Tô tiểu thư đi nơi nào? Lái xe hỏi.
Tô Thi Thi lập tức điều chỉnh biểu tình bộ mặt một phen, nói: Phiền toái đưa tôi đi rạp chiếu phim Tinh Quang, cám ơn!
Cô nói xong ngồi xuống, đóng cửa xe, cái loại cảm giáctrong lòng này rầu rĩ lại tới nữa.
Cô ngồi xuống ổn định, lái xe liền khởi động xe. Chỉ là Tô Thi Thi không phát hiện, lái xe một tay lái xe, một cánh tay kia lại tại gửi tin nhắn.
Tô tiểu thư ngay từ đầu lên xe thật cao hứng, không thấy được tiên sinh cực kỳ thất vọng. Gữi đi đến: Bùi tiên sinh.
Hai giây sau, người nào đó đang ở sân thượng biệt thự ngắm phong cảnh, nhận được cái tin nhắnnày.
Anh cúi đầu nhìn hai giây, bộ mặt hình dáng tựa hồ xem ra nhu hòa đi rất nhiều.
Ngón tay thon dài đặt trên màn hình bấm bấm một phen, truyền ra một cái dãy số.
Ở đâu?
Đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh âm Tần Phong hổn hển: Cậu vậy mà còn dám gọi điện thoại cho tôi, tôi chính là đang ở trên đường cái đi tới đây!
Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên, như là không có nghe đến lời của cậu ta, nói: Mời cậu xem phim,đến đây đón tôi.
Đang ngồi ở bên trong Ám Nhữ để cho mỹ nữ hầu hạ Tần đại thiếu gia, thân thể mạnh khẽ run rẩy, cất cao thanh âm hỏi: Cậu mời tôi xem phim, cậu chắc không?
Bùi Dịch thản nhiên nói: Cậu nếu không đến, bất quá ngày mai phỏng chừng cậu không có tài xế rồi.
Tôi đi, Bùi Dịch cậu quá âm hiểm rồi. Tôi không phải là hỏi cậu lái xe của cậu tìm ở đâu, giúp tôi tìm một người như thế, cậu thậm chí ngay cả lái xecủa tôi đều đã không buông tha rồi hả? Không đúng, cậu không phải có tài xế sao? Tại sao lại bắt tôi đến đón cậu? Cậu có phải hay không có cái âm mưugì?
Tút tút...
Trả lời của anh là một chuỗi busy tone.
Tần Phong tức điên, hônmột cái mỹ nữ trái ôm phải ấp, cầm lấy áom khoác liền đi ra ngoài, lưu lại ánh mắt thất vọng của nhóm người mỹ nữ ở bên kia thầm than hôm nay vận khí bất hảo.
Tần Phong vị này đúng là người các cô thích tiếp nhất ở đây, xuất ra tay rất rộng rãi, mỗi lần tới tiền buộc-boa đều đã đủ các nàng làm một tháng, người nào cũng muốn tới hầu hạ.
Bên này, lúc Tô Thi Thi đến của rạp chiếu phim, phát hiện Tống Trọng Hạo đã đến chỗ.
Anh.. Đây là tới xem phim sao lại còn mang theo bản thiết kế? Tô Thi Thi nhìn đến Tống Trọng Hạo lưng một cái giá vẽ, giống như nhìn thấy quái vật một dạng. Đừng nói cho cô là vị sư huynh này hiện tại có lưng giá vẽ đi đến đây để thiết kế bản vẻ nha.
Đúng là vị sư huynh của cô này luôn luôn không giây phút nào nghỉ ra bản thiết kế mới.
Phim có cái gì hay, ta đương nhiên là tới vẽ bản thiết kế. Tống Trọng Hạo nói xong liền muốn tới kéo Tô Thi Thi.
Rạp chiếu phim, vẽ bản thiết kế... Tô Thi Thi đôi má đều phải rút, giống không hiểu gì cả nhìn Tống Trọng Hạo: Sư huynh, anh không sao chứ? Anh xác định tối như mực có thể vẽ?
Sao không thể vẽ? Tống Trọng Hạo nói xong từ trong túi lấy ra hai cây đèn pin ống, một cái đưa cho Tô Thi Thi, Có cái này.
Tô Thi Thi triệt để hết chỗ nói rồi. Cẩn thận nhìn anh hồi lâu, một bộ dạng nghĩ muốn đem não anh tách ra xem bên trong chứa cái gì, Sư huynh, sở thích của anh cũng càng ngày càng quái đản rồi!
Tuy rằng Nghệ Thuật Gia tính tình đều có điểm quái dị, đúng là chạy đến rạp chiếu phim tối như mực vừa xem phim vừa vẽ bản thiết kế thì thật là...?
Thi Thi biểu tình này của em là có y gì? Tống Trọng Hạo sờ sờ cái mũi của mình, vẻ mặt buồn bực nói, Anh là nghe nói rạp chiếu phim này trang hoàng phong cách rất đẹp, nghĩ đến tham khảo một chút, em là đang nghĩ muốn đi nơi nào?
Tham khảo? Vậy ngày mai tới không được sao? Tô Thi Thi nghĩ muốn mắt trợn trắng rồi.
Anh đợi không được ngày mai, rối loan ám ảnh cưỡng chế, em cũng biết mà. Không xem được rõ ràng, anh đêm nay khẳng định không cần ngủ. Tống Trọng Hạo siêu cấp vô tội nói.
Tô Thi Thi triệt để cạn lời, ôm lấy cánh tay anh ta, hai người cùng nhau hướng rạp chiếu phim đi đến.
Nơi xa, tại một góc âm u nào đấy, có một đôi mi chính đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằmhai người đang đi vào trong kia.
Thì ra cậu là đến đây bắt gian? Tần Phong ở một bên vui sướng khi người gặp họa nói.
Cậu có thể đi rồi. Bùi Dịch nhìn cũng chưa từng nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, mở cửa xe lập tức xuống xe.
Tần Phong trên mặt vui sướng khi người gặp họa tươi cười khoảnh khắc liền cứng đờ, chỉ vào Bùi Dịch rời đi bóng lưng, khí ngón tay run cầm cập: Dùng xong rồi liền vứt bỏ, cậu thật không có lương tâm!
Chỉ là lúc này một tiếng anh ta kêu hô được có phần lớn, bên cạnh vừa lúc hai cô gái đi qua, nghe vậy đều đã hiện lên vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh ta, sau đó quay đầu che miệng cười.
Hình như là cái tiểu bạch kiểm bị người ta bỏ rơi.
Một người đàn ông mà lại thành cái dang này, thật đáng thương.
Ta... Tần Phong tức đến trào máu họng, thiếu chút nữa phun ra tới, anh ta đây là trêu ai chọc ai rồi hả? Mỗi lần Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi có chuyện, người chịu thiệt thòi luôn là anh ta!
Tức chết anh ta rồi!
Anh ta mở cửa xe, muốn bước vào.Nảo anh trở về, sao anh có thể nghe lời như vậy chứ? Anh ta đang muốn xem thử Bùi Dịch này rốt cục là đang muốn làm gì đây!
Vớ vẩn, tôi không trị được cậu, tự nhiên có người trị được cậu. Tần Phong mặc lại áo khoác chỉnh chu, lại khôi phục dáng vẻ đạo mạo vốn có, mặt trầm xuống, cước bộ trầm ổn hướng bên trong rạp chiếu phim đi đến.
Bên cạnh, hai cô gái lúc nãy liền hướng anh ta nhìn lại.
A, rất đẹp trai a!
Thật sự rất đẹp trai, anh ấy nhìn tôi kìa! Tôi thật muốn bị điện hôn mê.
Thật sự quá đẹp trai rồi! Làm đàn ông phải có cái dáng vẻ này, nhìn một cái vừa rồi cái kia tiểu bạch kiểm , thật sự là mất hết mặt mũi đàn ông.
Tần Phong cước bộ một lảo đảo, thiếu chút nữa không ngã sấp xuống, quả đấm âm thầm xiết chặt, anh ta hiện tại muốn giết người!
Bên trong rạp chiếu phim, Tô Thi Thi còn không biết chính mình cũng sớm đã bị hai người đàn ông mở miệng kêu Nhàm chán kia theo dõi.
Cô cùng Tống Trọng Hạo đứng ở quầy bán vé tính tiền.
Xem cái gì đây? Tô Thi Thi hỏi.
Tống Trọng hạo không hề nghĩ ngợi, từ trong ví lấy ra hai tờ 100 đồng đặt ở trên quầy; Cho tôi hai vé suất phim tiếp theo.
Cổng số 5, 7:50 chuẩn bị vào. Tiểu thư bán vé đem 2 cái vé cùng tiền lẻ đưa cho Tống Trọng Hạo.
Đúng là Tống Trọng Hạo vừa nghe còn phải chờ 10 phút, trong lòng liền như bị mèo cào một dạng, hận không thể lập tức bay vào xem.
Tiểu thư bán vé, tôi muốn thương lượng một chút, có thể để cho chúng tôi đi vào trước không. Cô xem chúng tôi đều đã mua vé...
Ngại quá, cô đừng để ý đến lời anh ấy nói. Tô Thi Thi tiến lên lôi kéo Tống Trọng Hạo liền đi, cô thật sự là cạn lời với vị sư huynh này rồi. Chỉ sống ở nước ngoài một thời gian, liền bị nhiễm thói xấu rồi!