Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một phen, sau đó truyền đến tiếng cười trong veo mà lạnh lùng của Hỗ Sĩ Minh: Muốn biết sao không chính mình đến xem?
Bùi Tĩnh có chút tức giận: Tôi có thể tìm được anh, còn cần hỏi chuyện này sao?
Năm năm qua Hỗ Sĩ Minh liền mang theo người bốc hơi khỏi thế gian một dạng, đâu cũng đều đã tìm không thấy. Nếu không phải hai năm trước anh ta đột nhiên gọi điện thoại liên hệ Bùi Tĩnh, phỏng chừng bọn họ đến một chút tin tức của anh ta đều đã không chiếm được.
Bùi Tĩnh ngay từ đầu là không nghĩ để ý, nhưng mà suy nghĩ đến những cái chuyện lung tung lộn xộn này, cậu lại không thể không quan tâm.
Đầu bên kia điện thoại, Hỗ Sĩ Minh trầm mặc một phen, đột nhiên nói: Tôi đem Thái Tử Gia nhà bọn họ ép đến vào bệnh viện tâm thần, tôi nghĩ muốn trở về Bắc Kinh là không được rồi, không cần nhớ tôi.
Người nào nhớ anh rồi hả? Bùi Tĩnh có chút không được tự nhiên nói, nghĩ thầm nếu không phải anh vì chị dâu tôi làm những chuyện này, tôi ngay cả để ý cũng đều sẽ không muốn để ý anh.
Nhưng mà cái quan hệ huyết thống kia, lại là bọn họ như thế nào cũng đều đã vứt không được. Dù nói thế nào bọn họ cũng là anh em họ, trong thân thể chảy chung một nửa dòng máu.
Anh nếu cần hỗ trợ mà nói, liền sớm nói với tôi một chút, đừng để biến thành mọi người trở tay không kịp. Bùi Tĩnh thản nhiên nói
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một phen, bỗng nhiên nói: Tên nhóc thích phá hoại gây chuyện những năm qua cũng đã trưởng thành rồi. Tôi biết rõ, cứ như vậy đi.
Nghe trong di động truyền đến tiếng tút tút, Bùi Tĩnh có chút đau đầu, nhớ lại có phải nên đem chuyện này nói ra cho chị dâu biết hay không.
Về chuyện Hỗ Sĩ Minh, năm năm qua vẫn là một cái cấm kỵ ở Bùi gia. Bùi Tĩnh bọn họ cũng đều biết, kỳ thật Tô Thi Thi trong lòng vẫn cảm thấy có chút có lỗi với Hỗ Sĩ Minh. Cũng không phải bởi vì làm chuyện thật có lỗi với anh ta, mà là vì anh ta đối với Tô Thi Thi làm quá nhiều chuyện.
Mà theo ý tứ lời nói mới rồi nghe ra, tình cảnh Hỗ Sĩ Minh nên là cũng không phải quá tốt.
Bùi Tĩnh nghĩ nghĩ, yên lặng gửi cho cái bình dấm chua nhà cậu cái tin nhắn, cảm thấy được vẫn lại là trước nói cho Bùi Dịch càng tốt hơn một chút.
Mà chồng Tiểu Lan quả thật cũng giống Bùi Tĩnh nói như vậy, đem mọi chuyện gây rối càng lúc càng lớn. Mới qua thời gian năm ngày, hắn mỗi ngày đều đã mang theo người đến, mà còn làm ra tới thanh thế càng lúc càng lớn.
Tầng ba mươi, Tần Như Ngọc cùng đám Sư huynh tỷ muội đứng ở cửa sổ, một người trong tay cầm một cái Ống Nhòm, đang xem mấy cái cái biễu ngữ do đám người dưới lầu kia đang cầm.
Bọn họ đây là không biết đang chọc tới ai đúng không? A Thu sư tỷ chuyển động Ống Nhòm, cảm khái nói: Thật sự là không biết sống chết.
Cũng không đúng đâu. Bùi gia cùng Tần gia có người nào là kẻ dễ bắt nạt? Chỉ hơi chơi đùa một chút cũng đủ làm đám người kia ép đến muốn sống không được mà chết cũng chẳng xong. Quách Bàn Tử lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc, xem những người đó giống như là đang nhìn người chết một dạng.
Chuyện này hai ông chú của muội đã sớm nói, bọn họ không nhúng tay, để cho Bùi Tĩnh chính mình xử lý. Tần Như Ngọc buồn bực nói, Các người nhanh nghĩ biện pháp đi, họ bây giờ nói xấu Bùi Tĩnh như vậy, nếu lỡ để cho mọi người hiểu lầm thì làm sao bây giờ?
Hiện giờ tên đàn ông phía dưới kia đã nói là Bùi Tĩnh cướp vợ hắn. Hắn cũng không lấy gương soi lại hắn cùng vợ mình có gì tốt đẹp, Bùi Tĩnh mà thèm để ý sao? Sư muội, chỉ có muội ở trong này sốt ruột, tỷ thấy Bùi Tĩnh một chút đều đã không nóng nảy. A Thu sư tỷ túm lấy Ống Nhòm trong tay Tần Như Ngọc, có chút bất đắc dĩ nói.
Tần Như Ngọc bĩu môi, nho nhỏ nói thầm nói: Cũng không phải người trong lòng các người, các người đương nhiên không nóng nảy.
Mọi người một trận bất đắc dĩ, nói: Vâng, chúng tôi biết muội thích cậu ta. Nhưng là ai hai ngày trước nói chính mình không thích Bùi Tĩnh nha, muốn di tình biệt luyến?
Tần như mặt ngọc đỏ lên: Di tình biệt luyến cũng không phải là muội nói.
Di tình biệt luyến là em truyền ra. Hiện tại phỏng chừng chú trẻ của em đã biết đến rồi? Bạn nhỏ Bùi Ngôn không biết từ nơi này xuất hiện, ngửa đầu vẻ mặt tranh công nhìn Tần Như Ngọc.
Tần Như Ngọc giận đến mặt lúc này liền tái rồi: Em không phải ở trên học sao? Chạy nơi này làm cái gì? Chị muốn nói cho mẹ em biết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Ngôn trắng bệch, xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu hô: Chị nếu là nói cho mẹ em biết, em liền đi nói cho chú trẻ của em biết chị muốn di tình biệt luyến!
Nhóc con thối! Tần Như Ngọc dở khóc dở cười.
Mà lúc này, A Thu sư tỷ đột nhiên cầm điện thoại đã chạy tới nói: Không hay rồi. Xem ra chuyện này thật sự muốn ồn ào lớn. Hai vợ chồng kia làm cái gì? Vậy mà liên hợp lại nói là Bùi Tĩnh khuyên giục cái cô Tiểu Lan kia ly hôn muốn đào gốc tường nhà người ta!
Tỷ nói cái gì? Tần Như Ngọc cho rằng chính mình nghe lầm, vội vàng chạy đến nắm chặt tay A Thu sư tỷ hỏi, Tỷ nói Tiểu Lan nói là Bùi Tĩnh khuyên giục cô ta?
Không sai, hiện tại cái cô Tiểu Lan kia liền ở phía dưới, trước mặt phóng viên nói hưu nói vượn đó. Như Ngọc muội muốn làm gì? Muội đừng đi, hiện ở phía dưới nhiều phóng viên như vậy, muội đi sẽ càng thêm hỗn loạn!
Nhưng Tần Như Ngọc đã chạy ra khỏi tầng ba mươi, đợi mọi người đuổi theo ra thời điểm, thang máy đã đi xuống.
Tôi đi tìm con bé. Các người khẩn trương đi thông báo cho Bùi Tĩnh. Cái bà cô nhỏ này cũng đừng gây ra thêm chuyện gì nữa đi! A Thu sư tỷ vừa nói một bên vào một cái thang máy khác, mà mấy người khác khẩn trương cho gọi điện thoại Bùi Tĩnh.
Trong văn phòng phó tổng lầu 27, Bùi Tĩnh đang cùng quản lí bộ phận quan hệ xã hội họp, liền nhận được điện thoại Quách Bàn Tử gọi tới.
Vừa thấy đến là điện thoại tầng ba mươi, Bùi Tĩnh mặt liền là trầm xuống, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
Tiểu tử, vợ tương lai nhà cậu chạy tới dưới lầu cùng người ta liều mạng rồi kia, khẩn trương đi xem một cái! Điện thoại vừa thông Quách Bàn Tử ngay tại kia đầu quát.
Bùi Tĩnh sửng sốt một giây mới phản ứng kịp anh ta nói tới ai, nhíu mày nói: Các người không phải không để ý đến chuyện bên ngoài sao, quản những thứ này làm gì? Về phòng thí nghiệm làm thí nghiệm đi!
Cậu nói xong bốp một phen liền cúp máy, sắc mặt lại là càng ngày càng trầm.
Cô gái nhỏ, lá gan càng lúc càng lớn rồi. Hiện tại làm chuyện gì cũng không nói cho anh biết đúng không? Bùi Tĩnh nheo mắt lại, trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng lạnh.
Quản lí bộ phận quan hệ xã hội bên này toàn thân đổ mồ hôi lạnh, một câu cũng không dám nói. Không biết Boss đại nhân này đột nhiên lại là làm sao vậy, rõ ràng lúc trước còn vẻ mặt ôn hoà.
Trước tiên hành động đi. Bùi Tĩnh bỗng nhiên nói.
Quản lí bộ phận quan hệ xã hội sửng sốt một phen, sau đó khẩn trương gật đầu: Tôi lập tức đi sắp xếp.
Tôi và các người cùng đi. Bùi Tĩnh đứng lên.
Chuyện này để cho đám người bộ phận nghiên cứu khoa học gây sự quỷ kia mà nhúng tay, mọi chuyện sẽ tùy thời không khống chế được. Cậu cũng không nghĩ muốn một chuyện vô cùng đơn giản nhiệt náo đến không thể vãn hồi.
Nha Đầu ngốc, phỏng chừng hiện tại cực kỳ thương tâm đi? Bùi Tĩnh nhớ tới nội dung Ngải Lâm báo cáo lên cuộc trò chuyện của Tần Như Ngọc cùng Tiểu Lan, trong mắt hiện lên quét xuống bất đắc dĩ.
Tần Như Ngọc tuy thông minh, nhưng lại không có chân chính gặp qua mấy chuyện như vậy. Cậu từ lúc vừa mới bắt đầu liền biết, nếu chuyện này nháo lớn, tính tình Tiểu Lan như vậy khả năng sẽ kiên thủ không được.
Mà toàn bộ mọi chuyện phát triển theo cậu dự liệu, duy nhất ngoài ý muốn chính là Tần Như Ngọc lại chạy tới an ủi Tiểu Lan, hơn nữa lại vẫn đưa ra điều kiện như vậy. Nhưng hiện tại Tiểu Lan quả thật làm cho Tần Như Ngọc thương tâm rồi.
Trong nhà cũng rất nhanh gọi điện thoại, Tô Thi Thi cảm xúc trái lại có vẻ bình tĩnh, hỏi tình huống một phen, nói: Nếu cùng Hồng gia có quan hệ, em xử lý thời điểm không cần bận tâm nhiều như vậy. Chúng ta không cần sợ Hồng gia, phỏng chừng Hồng Hưng Nhiên chính là nghĩ muốn xem thái độ của chúng ta. Hồng gia những Lão Đồ Cổ kia bởi vì chuyện Hồng Tinh Huy năm đó sợ là vẫn canh cánh trong lòng, vài năm qua đi có chút kềm nén không được rồi. Hồng Hưng Nhiên này là muốn mượn tay nhóm người này để biểu đạt thái độ của anh ta đi?
Bùi Tĩnh ngẩn ra, rồi sau đó nói: Em hiểu được, em sẽ xử lý tốt. Cái kia... Anh nói cho chị sao?
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một phen, sau đó truyền đến giọng Tô Thi Thi có chút bất đắc dĩ: Về sau loại chuyện này trực tiếp nói với chị, ngàn vạn lần đừng nói cho anh trai em. Em không biết anh trai em gần đây đã biến thành lão dấm chua rồi... A... Chị không nói trước rồi.
Đô đô đô...
Trước khi điện thoại cắt đứt, Bùi Tĩnh hình như ở trong điện thoại nghe được tiếng của anh trai cậu. Cậu cười cười cất điện thoại, có chút hâm mộ.
Tình cảm của anh trai cùng chị dâu cậu thật tốt a.
Mà quay đầu nhìn tình hình phía dưới lầu, Bùi Tĩnh trên mặt tươi cười lại biến mất. Nếu là Hồng Hưng Nhiên nghĩ muốn mượn tay bọn họ, vậy cậu liền không khách khí rồi.
Chẳng qua nhìn cái nha đầu ngốc hướng đến trong đám người kia, Bùi Tĩnh trong mắt hiện lên quét xuống bất đắc dĩ. Bây giờ, nha đầu kia phỏng chừng là thương tâm rồi.
Cậu đoán không lầm, Tần Như Ngọc quả thật bị thương tổn đến chỗ.
Tần Như Ngọc chạy đến dưới lầu thời điểm, liền nhìn đến Tiểu Lan chính đang tại trước mặt ký giả khóc. Cô lúc ấy trong đầu,
Một sợi noron cuối cùng liền bị chặt đứt, khí huyết hướng lên trên tuôn.