Chú À! Đừng Nên Thế

Chương 737: Dưa hái xanh không ngọt

Trước Sau

break
Khu biệt thự ngoại thành, trải qua vài năm phát triển đã trở thành khu ở cho người giàu có lớn nhất ở Bắc Kinh. Trong đó, khu trong cùng có một chỗ có hồ nước hình nguyệt nha, bên bờ hồ đứng sừng sững hai tòa trang viên.

Trong đó một chỗ trang viên là do Tứ Hợp Viện tổ hợp mà thành sân, trong viện phong cách cổ xưa tự nhiên, nhẹ nhàng tĩnh nhã. Nơi này đó là năm đó Tô Thi Thi tự mình thiết kế, Bùi Dịch tự mình kiến tạo trang viên "Thi Dịch".

"Thím Thi Thi, con đến rồi đây." Tần Như Ngọc vừa vào trong viện, liền chạy xuống xe phi thẳng vào.

"Như Ngọc đến rồi sao? Nhanh lên đi rửa tay đi, lập tức liền muốn ăn cơm rồi." Tô Thi Thi chính đang ở trong sân giúp Đại Cẩu Tử tắm rửa, nhìn thấy Tần Như Ngọc, ngẩng đầu cười cùng cô lên tiếng chào hỏi.

"Thím Thi Thi, hôm nay ăn cái gì vậy?" Tần Như Ngọc cười đi về phía trước vài bước, nói chuyện khi đó ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng trong phòng nhìn nhìn.

Tô Thi Thi vừa thấy liền biết cô suy nghĩ cái gì, cười nói: "Con muốn ăn khả năng còn chưa tới a."

"A?" Tần Như Ngọc sửng sốt, phản ứng kịp ý tứ của cô, mặt liền đỏ, gắt giọng, "Thím Thi Thi người trêu con."

Tô Thi Thi cười nói: "Con đều đã theo đuổi mười năm, còn cần chúng ta trêu sao?"

Tần Như Ngọc mặt càng ngày càng hồng: "Con không thèm nghe người nói nữa."

Nói xong, bỏ chạy đi vào.

Khi bọn họ nói chuyện thời điểm, Bùi tiên sinh chính đang tiến vào sân. Nghe được lời vợ mình nói, anh bỗng nhiên có cảm giác kích động nghĩ muốn quay đầu bước đi.

"Xú tiểu tử liền biết gây phiền toái cho mình." Bùi tiên sinh cắn răng.

Anh nên là sớm một chút trở về. Nếu là hiện tại mới nói cho Tô Thi Thi biết Bùi Tĩnh không trở lại, buổi tối xác định chắc chắn phải quỳ ván giặt rồi.

Nghĩ đến cảnh tượng một năm sau là có thể đem công ty ném cho Bùi Tĩnh... Bùi Dịch cắn răng một cái, bất chấp tất cả rồi!

Quỳ ván giặt cả đêm, có thể đổi lấy về sau ngày ngày ôm vợ yêu, tương đương đáng giá.

"Bùi Dịch, anh đứng ở nơi đó làm cái gì?" Tô Thi Thi giúp Đại Cẩu Tử tắm rửa xong đứng lên, nhìn đến Bùi tiên sinh đứng ở trong góc nhỏ ngẩn người, mày từ từ nhíu lại.

"Cái kia..." Bùi Dịch vội vàng đi tới, miệng vừa mới mở, bỗng nhiên có chút khiếp đảm.

Tô Thi Thi mày vặn chặt lại: "Anh muốn nói nếu là tin tức xấu, tốt nhất là không nên nói cho em biết."

"Tô Thi Thi." Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, đi tới rút đi vòi nước trong tay cô, đem Đại Cẩu Tử đá đi, nghiêm trang nhìn Tô Thi Thi, "Chuyện của bọn nhỏ chúng ta không cần tham dự."

Tô Thi Thi đôi mắt trợn trắng: "Anh cũng nói không cần tham dự vào, vậy Bùi Tĩnh hôm nay như thế nào không trở về?"

Vợ chồng nhiều năm, một ánh mắt của Bùi tiên sinh cô liền biết anh suy nghĩ cái gì. Bùi tiên sinh vừa rồi trên mặt còn kém viết "Anh giúp Bùi Tĩnh bỏ chạy không biết phải như thế nào đối mặt với vợ" rồi.

"Nó có việc, công và tư không thể nhập làm một." Bùi tiên sinh mặt không đỏ tim không đập mạnh nói.

Tô Thi Thi nheo mắt lại: "Bùi Dịch, không nghĩ tới anh bây giờ còn học được nói dối ha?"

Bùi Dịch mặt liền trầm, nghiêm túc vô cùng nhìn Tô Thi Thi: "Em không tin đi công ty hỏi thử xem, nó có phải có việc hay không."

Nói dối loại chuyện này, anh đúng là hẳn không thừa nhận!

Tô Thi Thi hừ một tiếng: "Liền tính trước nó không có việc gì, hiện tại cũng có chuyện làm đi? Bùi Dịch, em đều đã xin anh nhiều lần chuyện này anh không cần quan tâm, trước anh đã đồng với em rồi mà, làm sao có thể như vậy!"

Bùi Dịch nhìn đến vợ yêu nhà mình thực có chút tức giận, lúc này liền xìu giọng cầu xin: "Một lần sau cùng."

Tô Thi Thi mím môi không nói lời nào.

Bùi Dịch giơ hai tay lên thề đảm bảo: "Thật sự một lần sau cùng. Về sau anh thề anh không nhúng tay rồi."

Dù sao anh cùng Bùi Tĩnh đã làm xong tốt giao dịch, tiếp qua một năm là có thể mang theo vợ yêu đi du lịch khắp thế giới.

Tô Thi Thi biết chuyện của Bùi Tĩnh kia không thể cưỡng cầu, cũng không thật sự tức giận, chỉ là có chút khổ sở nói: "Như Ngọc đúng là đứa bé ngoan, thật không biết tiểu tử kia suy nghĩ cái gì."

"Dưa hái xanh không ngọt (Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn)." Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nói.

Tô Thi Thi liếc anh một cái: "Như Ngọc lại chưa nói muốn cùng nó như thế nào. Là tiểu tử kia chính mình suy nghĩ nhiều đi?"

Bùi Dịch ngậm miệng không nói lời nào, nghĩ thầm,rằng tâm tư tiểu nha đầu Tần gia kia đều đã rõ ràng như thế, vẫn còn không muốn như thế nào?

Những thứ này phụ nữ thực sẽ lừa mình dối người.

Mà bọn họ bây giờ quả thật suy nghĩ nhiều. Tần Như Ngọc trải qua vài năm nay, quả thật không nghĩ muốn thật sự cùng Bùi Tĩnh ra sao. Cô chỉ là đơn thuần muốn đi giúp cậu, muốn đứng ở bên cạnh cậu, cho dù chỉ có thể giống em gái như vậy, cô cũng có thể chấp nhận.

Chỉ cần, cậu không cần vẫn như vậy trốn tránh cô.

Tần Như Ngọc lại vẫn có một cái tâm tư cũng không nói ra. Nếu có khả năng, cô cũng hi vọng Bùi Tĩnh có thể đối với chính mình lâu ngày sinh tình.

Nơi xa, Tần Như Ngọc trong mắt hiện lên quét xuống ảm đạm, lặng lẽ đi vào nhà.

Cô vốn là muốn kêu Tô Thi Thi đi vào ăn cơm, không nghĩ tới sẽ nghe đến mấy cái này.

"Anh là có bao nhiêu chán ghét em, em đều đã năm năm không có tới gây phiền anh, thực mang thù." Tần Như Ngọc cảm thấy được chính mình cũng quá ủy khuất.

Nhưng cô biết, Bùi Tĩnh không nghĩa vụ nhất định phải hảo hảo đối đãi cô.

Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch còn không biết Tần Như Ngọc nghe được bọn họ nói chuyện.

Sau đó, cũng có chút lúng túng rồi.

Tô Thi Thi giải quyết chuyện con gái đến học trường nội trú, đặc biệt thu xếp lần liên hoan này, đâu nào nghĩ đến nhân vật chính của bữa tiệc lại không xuất hiện.

"Như Ngọc a, cái kia... Bùi Tĩnh nó..." Tô Thi Thi có chút khó mở miệng.

Tần Như Ngọc một vẻ hiểu rõ mọi chuyện, cũng không có giả vờ như chính mình không biết, sảng khoái nói: "Con đều đã nghe được. Không phải là lại không trở lại thôi sao, dù sao anh ấy trốn con cũng không phải một ngày hai ngày, con đều đã quen rồi."

Tần Như Ngọc nói xong ôm lấy cánh tay Tô Thi Thi, làm nũng nói: "Thím Thi Thi, người nói xem nếu con ở nơi này, anh ấy có thể tức điên hay không?"

"Chủ ý không tệ." Tô Thi Thi lúc này hưng trí bừng bừng.

"Ta không đồng ý." Bùi Dịch không hề nghĩ ngợi nói, "Nha đầu Tần gia, bên cạnh mới đúng là thân thích nhà con."

Nói đùa, thế giới hai người của anh cùng Tô Thi Thi đã có Bùi Ngôn cái thằng con trai kia làm chướng mắt, lại muốn tới thêm một người, anh làm sao có thể chịu được!

"Keo kiệt." Tần Như Ngọc đáng thương tội nghiệp trừng mắt nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái.

Vị chú Bùi này cùng chú trẻ nhà cô quả thực giống nhau như đúc. Lúc ân ái điều khiến cho dân tình căm phẫn mà!

Cái bàn bên kia, bạn nhỏ Bùi Ngôn cúi đầu, vùi đầu thật sự lo ăn, giống như là không có nghe đến mọi người nói chuyện một dạng, nhu thuận kỳ cục.

Cậu bé chỉ nghĩ muốn khẩn trương ăn mau cho xong, sau đó giả chết. Sau đó nữa, tiếp tục giả chết. Đợi đến bữa tối kết thúc, cậu bé là có thể vụng trộm đi báo cáo tình huống cho chú trẻ.

Nhớ tới Bùi Tĩnh đồng ý cho cậu bé cái máy bay không người lái kia, bạn nhỏ Bùi Ngôn trong mắt liền phát sáng, tâm tình sôi sục.

Nhưng cậu bé nghĩ muốn giả chết, mẹ cậu bé cũng sẽ không quên cậu.

"Ngôn Ngôn, con ăn nhiều một chút. Mỗi ngày phải đi phòng thị trường học nhiều thứ như vậy, không bồi bổ nhiều vào làm sao có thể chịu được." Tô Thi Thi đem một miếng thịt bò gắp đến trong bát bạn nhỏ Bùi Ngôn.

Bạn nhỏ Bùi Ngôn thân thể nhỏ bé lập tức liền cứng lại rồi, căm giận nghĩ xem là tên phản đồ nào đem chuyện này báo cáo cho mẹ cậu bé biết.

"Cảm ơn mẹ." Bạn nhỏ Bùi Ngôn cúi đầu, giả vờ như cái gì đều đã nghe không hiểu gắp miếng thịt bò lên ăn ngon lành.

Tô Thi Thi cười như không cười đánh giá cậu bé: "Lớp học ở phòng thị trường dễ hiểu không?"

Bùi Ngôn thân thể cứng đờ, vụng trộm hướng phụ thân đại nhân cầu cứu.

Nhưng Bùi tiên sinh hôm nay tự thân khó bảo toàn, nhìn cũng chưa từng nhìn cậu bé liếc mắt một cái.

Bạn nhỏ Bùi Ngôn căm giận, cân nhắc có nên nói cho mẹ hay không, chuyện cha cậu bé vụng trộm đi tìm giáo viên của em gái, để cho giáo viên đặc biệt quan tâm đến em gái cậu bé nhiều một chút.

"Bùi Ngôn, bà nội con nói rất nhớ con, nếu không..."

"Mẹ con sai rồi." Bùi Ngôn lập tức cầu xin tha thứ. Cậu bé mới không cần đi Âu châu gặp bà nội, nếu không sẽ bị mấy ông bà lão làm nghệ thuật kia coi như khỉ con một dạng nhìn ngó.

Nhậm Tiếu Vi đã cùng Hỗ Khải Văn kết hôn, làm hoạ sĩ phu nhân. Tiếp xúc cũng đều là một đám người có chút danh tiếng về Nghệ Thuật. Những người đó đặc biệt thích Bùi ngôn, mỗi lần đi đều phải đem tiểu tử kia chọc đến khóc mới bằng lòng bỏ qua.

Bạn nhỏ Bùi Ngôn cắn răng một cái, nhìn Bùi Dịch, như là đang nói sang chuyện khác: "Cha, em gái ở trường học có thích ứng không?"

"Xú tiểu tử!" Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại.

Tiểu tử này đây là đang uy hiếp anh.

"Vợ yêu à, em gần đây gầy quá. Ăn cơm thời điểm không cần nghĩ nhiều thứ như vậy." Bùi Dịch khẩn trương hướng tới trong bát Tô Thi Thi gắp thức ăn cho cô.

Tần Như Ngọc cúi đầu, yên lặng ăn.

Cô bỗng nhiên có chút nhớ nhung cha mẹ rồi. Cha mẹ cô muốn qua hai năm nữa mới có thể về nước, trước cô vì bài vở và bài tập quá nhiều, đều có một năm chưa gặp qua bọn họ rồi.

Nghĩ đến cái giá phải trả trong vài năm qua, Tần Như Ngọc có đôi khi ngẫm lại, cũng sẽ có chút mệt. Nhưng vì mục tiêu trong lòng, cô cảm thấy được dù mệt chết cũng không sao cả.

Lúc mộng tưởng cùng tình yêu không phân mâu thuẫn thời điểm, Tần Như Ngọc cảm thấy được đây là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Cô thích nghiên cứu khoa học, mà cô làm hết thảy mấy chuyện này vừa lúc cũng có lợi cho việc theo đuổi tình yêu của chính mình. Chuyện này đối với cô mà nói, thật là một chuyện đặc biệt may mắn.

Chỉ là - -

Suy nghĩ đến cái tên gia hỏa khó trị kia, Tần Như Ngọc khó tránh khỏi có chút chán nản.

Sau khi cơm nước xong, cô liền vụng trộm đuổi theo Bùi Ngôn.
break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc