Thi Thi a, cô sắp tan tầm sao? Khúc Hồng Mai tiến lên ngăn Tô Thi Thi muốn mang túi ra ngoài, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt nhìn cô.
Tô Thi Thi nhíu mày, dừng lại thân thể, nhàn nhạt nhìn cô ta: Khúc tiền bối có việc gì sao?
Khúc Hồng Mai lập tức lắc đầu, nhưng lập tức lại gật đầu, bộ dáng xoắn xuýt kia, nhìn đều làm người ta thương tiếc.
Nhưng chuyện này đương nhiên không liên quan Tô Thi Thi, thấy cô ta không nói lời nào, cô lại tiếp tục muốn đi.
Khúc Hồng Mai vừa thấy liền nóng vội, lập tức ngăn cô lại, cười nói: Thi Thi, cô có thể hay không cho tôi chút thời gian?
Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, có vẻ đăm chiêu gật đầu, rồi mới chỉ ngoài cửa: Chúng ta tìm chỗ yên lặng nói chuyện đi!
Thật tốt quá! Tôi biết lầu 15 có chỗ cực kỳ an tĩnh, chúng ta vào trong đó đi. Khúc Hồng Mai nói xong liền ôm tay Tô Thi Thi đi, bộ dạng thân mật này khiến cho Tô Thi Thi nổi da gà.
Tô Thi Thi yên lặng hít vào một hơi, nhịn!
Khúc Hồng Mai nói lầu 15 chính là vào một góc rẽ cầu thang, nơi này bình thường đều không có người đến, quả thật rất an tĩnh.
Tô Thi Thi đứng lại thân thể, nhìn cô ta hỏi: Khúc tiền bối có cái gì nói cứ nói đi.
Khúc Hồng Mai chà xát hay tay, có chút xấu hổ, sợ hãi nhìn Tô Thi Thi: Thi Thi à, lúc trước đều là tôi không đúng, cô đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, hi vọng chớ để ở trong lòng. Cô cũng biết có đôi khi tôi làm trợ lý cũng không có biện pháp phải hay không? Dù sao phía trên còn có người?
Tô Thi Thi mi mắt nhíu lại, ánh mắt hiện lên quét xuống hứng thú. Như thế rất tốt nhìn, cô ta đây là muốn tới nói với cô là cấp trên của cô ta nói bậy sao?
Tô Thi Thi làm bộ như đồng tình, gật gật đầu: Cô nói không sai, chúng ta đều là trợ lý, rất đồng cảm.
Đúng phải không. Khúc Hồng Ḿai lập tức hưng phấn lên, lôi kéo tay Tô Thi Thi như gặp tri âm: Thi Thi à, cô là không biết, kỳ thật tôi vẫn cũng không nghĩ muốn làm khó dễ cô. Vì tôi có chỗ không tiện như vậy, cho nên...
Cô ta nói xong nhìn Tô Thi Thi liếc mắt ra hiệu, lộ ra một cái ngươi biết ánh mắt này đúng không.
Tô Thi Thi gật đầu, chờ cô ta tiếp tục nói.
Khúc Hồng Mai vừa thấy có hy vọng, cắn chặt răng, đơn giản bắt đầu nói xấu về người lãnh đạo là Tương Tinh Oánh.
Nguyên bản cô ta đối Tương Tinh Oánh là toàn tâm toàn ý, nhưng không nghĩ tới vừa rồi Đoàn tổng giám đem nhiệm vụ giao cho tổ hai, cấp trên cô ta vậy mà đem hết trách nhiệm đổ lên trên người cô ta, để cho cô ta đi phụ trách cái hạng mục này.
Hừ, cô để cho tôi không dễ chịu, tôi chẵng lẽ lại để cho cô dễ chịu sao? Khúc Hồng Mai trong mắt hiện lên quét xuống lãnh ý, đối với Tô Thi Thi khi đó lộ ra một đống tươi cười.
Cô lại lôi kéo tay Tô Thi Thi, nhỏ giọng nói: Thi Thi, hi vọng cô đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, chúng ta cùng nuôi dưỡng tình cảm?
Tô Thi Thi gật đầu, không chút để ý nói: Khúc tiền bối chỉ muốn nói với tôi những thứ này?
Khúc Hồng Mai lập tức lắc đầu: Cũng không tất cả đều là, cái này không phải là... Cô có biết đạo lý người tài nhiều vất vả không?
Tô Thi Thi gật đầu, lặng không tiếng động nhìn cô ta.
Khúc Hồng Mai nói tiếp: Hiện tại chúng ta bên trong bộ phận thiết kế người nào cũng biết năng lực của cô, nhưng mà cô tới nơi này như vậy lâu, cũng không trực tiếp, tiếp xúc qua một dự án nào, như vậy đối với cô cũng không phải tốt. Cho nên tôi suy nghĩ, vì tốt cho cô, đem cái dự án vừa rồi Đoàn tổng giám cho tôi chuyển giao lại cho cô, như vậy cô cũng được có cơ hội biểu hiện không phải sao?
À...... Tô Thi Thi kéo dài âm, vẻ mặt vô tội nói, Nói như vậy chẳng bảo tôi phải là giúp cô à? Chuyện này rõ ràng là nhiệm vụ của cô.
Chúng ta đều đã là đồng sự, vốn là nên giúp đỡ tương trợ thôi. Kỳ thật chuyện này cũng là tôi muốn giúp cô, không phải sao? Khúc Hồng Mai lấy lòng nói.
Cô ta nhìn Tô Thi Thi sắc mặt có chút biến hóa, lại vội vàng thay đổi ngữ khí mềm: Thi Thi à, coi như nể mặt tôi, cô nhận nhiệm vụ này đi!
Tô Thi Thi trong lòng cười lạnh, Khúc Hồng Mai xem cô là đồ ngốc sao? Chẳng lẽ trên mặt cô viết hai chữ nhu nhược sao?
Cô vẫn như cũ cười tít mắt nhìn Khúc Hồng Mai: Tôi có thể nể mặt cô, nhưng, mặt mũi cô đáng giá sao?
Cô nói xong không đợi Khúc Hồng Mai phản ứng, sửa sang lại y phục, nói: Tiền bối, tôi còn có việc phải đi, đi trước một bước.
Bỏ lại phía sau Khúc Hồng Mai ngơ ngác, ung dung lượn lờ đi tới.
Cô... Khúc Hồng Mai trên mặt thoắt xanh thoắt trắng, tức điên rồi.
Chết tiệt Tô Thi Thi, cô đùa giỡn tôi? Cô ta tức giận đến muốn thét chói tai. Cô ta còn tưởng rằng, Tô Thi Thi bị cô ta thuyết phục, không nghĩ tới cô gái này lại tạt nước lạnh vào mình!
Tô Thi Thi mới mặc kệ cô ta, sỉ nhục cô sao, cô không để cô ta dễ chịu? Không có cửa đâu!
Cô tâm tình tốt hài lòng đi đến dưới sảnh công ty, nhưng vừa thấy nơi xa kia, ngay góc phố sáng sủa kia chiếc xe bảo mẫu màu đen đang đậu, tâm tình lập tức liền trầm xuống.
Cô chưa từng phát hiện Bùi Dịch kiên nhẫn như vậy, mỗi ngày đều tới đón cô. Cô có thể hay không cần loại phúc lợi này?
Nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý, nhanh như chớp hướng xe cô đến trước xe, rất nhanh mở cửa xe chui vào, vội vàng nói Lái xe, mau đi!
Bùi Dịch nhìn dáng vẻ cô như trộm, khóe miệng cong lên... một cái, xoa tóc của cô như xoa đầu con chó nhỏ, thanh âm đã có chút lãnh: Tôi làm em mất mặt sao?
Anh không đề cập tới việc này thì thôi, nhắc tới Tô Thi Thi mặt liền suy sụp xuống.
Cô buồn bực nói: Anh còn nói! Tôi hiện tại bị người ta tưởng lầm là tình nhân được người ta bao dưỡng, chẳng lẽ không mất mặt?
Tình nhân? Bùi Dịch nhíu mày, nắm cằm Tô Thi Thi, chăm chú nhìn cô, Chẳng lẽ không phải em?
Anh... Tô Thi Thi mặt lập tức trầm xuống, trong lòng khó chịu, mắt thấy liền muốn sinh khí.
Bùi Dịch đột nhiên kéo cô lại cuối đầu hôn lên môi cô.
Ưm... Nụ hôn tới không hề dấu hiệu báo trước, Tô Thi Thi lập tức không phản ứng kịp, đã bị anh cướp lấy quyền chủ động.
Đáy lòng cô tất cả bực tực đều dồn lại, trong tai không ngừng phóng đại hai chữ tình nhân , gấp đến độ hung hăng cắn.
Hí... Bùi Dịch đau buông lỏng cô ra, hung tợn trừng mắt với Tô Thi Thi: Lá gan em to rồi dám cắn tôi?
Tôi chỉ là muốn cho anh minh bạch, tình nhân này không có lá gan!
Dám nói cô là tình nhân, cắn là nhẹ rồi!
Bùi Dịch sửng sốt, lập tức trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.
Cô gái này thật đúng là ghim hận trong lòng.
Anh tựa vào ở trên ghế nhàn nhạt liếc cô một cái: Tôi đã cho em cơ hội làm vợ chính thức của tôi, là chính em không muốn.
Rõ ràng là anh lâm trận bỏ chạy... Tô Thi Thi nói đến một nửa liền bụm miệng, rất muốn đánh chính mình một tát.
Nhưng đã chậm quá, Bùi Dịch đã sớm nghe được hết.
Lúc này anh đang nghiêng đầu vẻ mặt hứng thú nhìn cô: Thì ra em sốt ruột như vậy muốn làm vợ tôi? Vốn dĩ, sau đó tôi định chọn ngày tốt, chúng ta lại đi một lần nữa.
Tôi mới không cần! Tô Thi Thi nghiêm mặt nói.
Không cần cũng được. Bùi Dịch xoa cằm, vẻ mặt chân thật nói, Dù sao chúng ta đều đã ký tên, trực tiếp cho người ta đem giấy chứng nhận đến nhà là được.
Tô Thi Thi im lặng.
Cùng người đàn ông này nói chuyện một ngày có thể bị tức chết!
Cô hít một hơi thật sâu, nói sang chuyện khác: Cần thảo luận với anh một vấn đề.
Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống: Em tốt nhất đừng nói chuyện gì để cho tôi mất hứng.
Tô Thi Thi lập tức hưng phấn mà nói: Tuyệt đối sẽ làm cho anh cao hứng, mà còn đối với anh có trăm lợi mà không có một hại.
Cô nói xong không đợi Bùi Dịch nói chuyện, cực kỳ chân chó nói: Anh sau này không đến đón tôi, anh xem anh mỗi ngày kiếm cả tỷ bạc vẫn còn tới đón tôi, lãng phí nhiều thời gian chi bằng đi kiếm tiền.
Bùi Dịch mặt đã đen như than, nhíu mày lạnh lùng nhìn cô: Tô tiểu thư, hoài nghi tôi nuôi không nổi em?
Tô Thi Thi hết chỗ nói rồi, cô mới phát hiện không thể nói chuyện với người đàn ông này được!
Cô tức giận muốn đánh anh, đúng là thật trùng hợp, chụp đến bộ vị trọng điểm của anh.
Bùi Dịch sắc mặt lập tức liền trầm tiếp xuống, mi mắt u ám nhìn Tô Thi Thi: Bảo bối, em đây là câu dẫn tôi sao?
Tô Thi Thi sợ tới mức co rụt lại, dán lưng vào ghế dựa khẩn trương nói: Anh đừng làm càng, sẽ bị người khác nhìn thấy.
Em không cần lo lắng điểm ấy. Bùi Dịch nhìn một phen bốn phía đều được che chắn bằng màng cửa kính xe màu đen, chậm rãi hướng tới Tô Thi Thi tiếp sát lại.
Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt, quả thực nghĩ muốn chặt tay mình. Chụp nơi nào không chụp, lại cứ chụp ngay chỗ kia làm gì.
Bùi tiên sinh, chúng ta thương lượng một phen, đổi chỗ khác đi? Tô Thi Thi tính toán kéo dài thời gian trước.
Em muốn đi lên ghế trước? Tôi có thể để cho lái xe xuống xe. Bùi Dịch cực kỳ chân thật suy nghĩ một phen.
Tôi đi, anh hôm nay chỉ số thông minh bỏ ở nhà rồi à, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa! Tô Thi Thi muốn tức chết rồi, người đàn ông này khẳng định là cố ý!
Nhưng khi Bùi Dịch bắt được Tô Thi Thi, phía trước bỗng nhiên truyền tới thanh âm một người vô cùng buồn bực.
Tôi thấy cả hai người chỉ số thông minh cũng không có, nghẹn chết tôi rồi!
Sau đó, một cái đầu từ ghế ngồi trước quay xuống, hướng về phía Tô Thi Thi ngây ngô cười.
Tô Thi Thi thiếu chút nữa từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên.