Sấm chớp mưa rào đã qua đi, bầu trời như được tẩy rửa một dạng, sạch sẽ thuần triệt.
Trong khu biệt thự ở ngoại thành, một nơi ào đó một tòa biệt thự Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, lúc này không khí đã có chút đông cứng lại.
Ôn Ngọc đang đứng ở trước ghế sofa, cúi đầu đứng ở trước mặt Tần Phong.
Tại bên người cô, đứng hai đội người. Có trong nhóm người giúp việc biệt thự, cũng có đội vệ sĩ cùng bảo an. Cả đám đều cúi đầu, khẩn trương cực kỳ.
Mà đầu sỏ gây nên đứng ở dẫn đầu phía trước, thỉnh thoảng vụng trộm liếc liếc Tần Phong đang ngồi ở trên ghế sofa một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn đều nhanh thành cây quýt rồi.
"Tần Phong, anh thật sự không đau sao?" Ôn Ngọc lại một lần nữa nhỏ giọng hỏi.
Cô cho rằng chính mình hỏi cực kỳ nhỏ giọng, nhưng lúc này trong biệt thự an tĩnh như thế, lại đứng chung một chỗ, dù có nhỏ giọng đều đã nghe được đến.
Tần Phong từ đầu tới cuối mặt không chút thay đổi, cho dù anh hiện tại toàn thân bắp thịt co rút đau đớn, cũng không có biểu hiện ra một phân một hào.
"Mọi người trừ ba tháng tiền thưởng, cút xuống." Tần Phong lạnh lùng nói.
Những người còn lại đều là nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ còn tưởng rằng chắc chắn bị xa thải rồi.
Ôn Ngọc đem đầu cúi càng thấp chút, nho nhỏ nói thầm: "Anh liền tính đang tức giận, cũng không thể giận lây người khác nha."
Tần Phong giận đến nở nụ cười, nhưng trên mặt vẫn như cũ mặt không chút thay đổi: "Em cảm thấy được chính mình không có làm sai?"
"Sai rồi sai rồi! Em biết sai rồi!" Ôn Ngọc nhận sai thái độ so với ai khác đều luôn tốt hơn, đây là trước đây bị cha cô huấn luyện ra.
Tần Phong xoa xoa mi tâm, nói: "Sau này một tháng đều phải ở yên trong nhà cho anh, chỗ nào cũng không cho đi."
"Bản thiết kế của em đều đã vẽ xong rồi?" Tần Phong lạnh mặt hỏi.
Ôn Ngọc sửng sốt, ngầm tính toán chính mình là dựa vào những cái này mà sống, nhất thời không nói.
Không chỉ nói một tháng, mấy cái bản thiết kế kia muốn xong, cô phỏng chừng hai tháng đều đã không có thể ra ngoài. May mà cô sớm đã thành thói quen, ở nơi nào vẽ bản thiết kế đều không quá khác nhau.
Tần Phong thấy rốt cục đem cô gái ngốc này hù sợ, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Hiện tại Hồng Tinh Huy đã biết đến Ôn Ngọc ở đâu, phỏng chừng trong khoảng thời gian này tiếp tục đều sẽ không yên tĩnh. Trước đem cô gái ngốc này dọa một chút, miễn cho cô lại vô pháp vô thiên.
Bùi Tĩnh vào thời điểm, liền gặp được hai người lớn kia một người ngồi một người đứng. Cậu lúc này liền cảm giác không thích hợp, quay đầu bước đi.
"Đồng Đồng!" Người mới vừa vẫn đang cúi đầu, lúc này chính đang hưng phấn mà nhìn cậu, liền cùng nhìn thấy cọng rơm cứu mạng một dạng.
Bạn học Bùi Tĩnh mặt đều đen, âm thầm xé toác Ôn Ngọc liếc mắt một cái, kiên trì đi tới: "Anh Tần Phong."
Tần Phong dựa vào ở trên ghế sofa, lười biếng nhìn cậu một cái: "Còn dám trở về, lá gan không nhỏ."
Bùi Tĩnh đen mặt: "Anh có thế để cho người phụ nữ của anh không đâm thọc, em khẳng định không trở lại."
Nếu cậu không trở lại, cậu dám khẳng định, buổi tối chị dâu cậu sẽ gọi điện thoại về mắng chửi cậu rồi.
Tô Thi Thi tức giận, liền đại biểu Bùi Dịch tức giận. Bùi Dịch mà tức giận, liền có biện pháp chỉnh Bùi Tĩnh.
Bạn học Bùi Tĩnh nghĩ đến lần trước Tần Như Ngọc bị đóng gói đưa đến phòng thí nghiệm của mình, liền một trận đau đầu.
"Mang theo những thứ gì về? Đều đã giao ra đây." Tần Phong nhàn nhạt nhìn Bùi Tĩnh.
Bùi Tĩnh lông mi nhíu một cái, âm thầm xé toác Ôn Ngọc liếc mắt một cái, xoay người đi ra ngoài. Chỉ chốc lát mang theo một bao tải đồ gì đó tiến vào.
Tần Phong lành lạnh liếc cô một cái: "Có muốn anh giúp em hay không?"
Ôn Ngọc trong lòng hồi hộp, vội lắc đầu: "Không cần không cần. Em một chút đều đã không có hứng thú."
"Người phụ nữ này..." Tần Phong quả thực không nghĩ nhìn người đang trưng ra bộ mặt dối mình dối người kia.
Bùi Tĩnh mặt không đổi sắc di chuyển đi ra bên ngoài, nghĩ muốn rời khỏi nơi thị phi này.
"Bùi Tĩnh." Tần Phong đúng lúc kêu cậu nhóc một tiếng, "Em có biết em cho chị Ngọc của em trợ giúp gì đó để cô ấy một người chạy trốn tới Tây Sơn không? Hôm nay tại Tây Sơn, Hồng Tinh Huy mang đến hơn một trăm người, làm đủ chuẩn bị..."
"Em tháng nầy phòng thí nghiệm không bận, có thể... Giúp anh làm việc." Bùi Tĩnh cắn răng nói, trong lòng giận vô cùng.
Liền biết Tần hồ ly không tốt nói chuyện như vậy.
Tần Phong lúc này mới mãn ý: "Đi tìm thư ký Hà, anh ta sẽ nói cho em chỗ nào cần hỗ trợ."
Anh vốn là đang nghĩ biện pháp đem Bùi Tĩnh tìm về đây hỗ trợ, nhóc con này sau khi lớn lên tuy tính tình cổ quái, nhưng đầu óc là thật thông minh. Nhất là mấy cái phát minh ly kỳ cổ quái của mình, đối phó Hồng Tinh Huy vậy là đủ rồi.
Bùi Tĩnh đâu nào không biết Tần Phong suy nghĩ cái gì, âm thầm trợn mắt nhìn anh, xoay người không rên một tiếng đi ra ngoài.
Bọn họ như thế nào cũng coi như là chiến hữu cách mạng, tốt xấu mang cô cùng đi chứ
"Ôn tiểu thư, nghĩ muốn cùng nó đi?" Tần Phong cười như không cười nhìn Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc phản ứng nhanh nhẹn vội vàng lắc đầu.
Lúc này, Bùi Tĩnh sắp đi tới cửa càng nghĩ càng bực tức, dừng bước lại quay đầu nhìn Tần Phong: "Bắp thịt co rút làm cho đau nhức càng thêm rõ ràng. Em đề nghị anh nằm trên giường nghỉ ngơi, đừng cố chống."
Cậu nói xong, đi nhanh hướng tới cửa đi đến, khí nhất thời liền thuận rồi.
Trên sofa, Tần Phong tức giận đến trên mặt thoắt xanh thoắt trắng, nếu không phải hiện tại toàn thân đau nhức, đã sớm lao ra cùng tiểu tử kia đánh một trận.
Ôn Ngọc cẩn thận nhìn Tần Phong: "Em đã nói rất đau, anh đừng nhịn..."
"Ngậm miệng!" Tần tiên sinh nổi giận, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Anh đi một chuyến công ty!" Anh nói xong liền đứng lên, chịu đựng đau nhức đi ra ngoài.
Anh trái lại muốn nghỉ ngơi, nhưng đâu nào có cái thời gian kia.
Ôn Ngọc nhìn bóng lưng anh ra vẻ trấn định, đôi mắt chậm rãi đỏ, đánh chính mình một cái tát.
"Đều là mày cái đồ đần độn này, không có việc gì lấy cái côn điện làm gì, hiện tại tốt rồi, hại anh ấy đau như thế." Ôn Ngọc tự trách cực kỳ.
Mà Tần Phong để cho lái xe đưa đi bệnh viện, cô bé vừa được cứu ra kia hiện tại liền ở trong bệnh viện, anh tất phải tự mình đi an ủi một chuyến.
Vì tin túc cô bé kia đã được giải cứu ra, hiện giờ cũng đã tung ra.
Hồng Tinh Huy khôi phục thời điểm, trước tiên đi thăm dò tin tức. Nhìn đến tin tức cô bé kia được giải cứu khi đó, tức giận đến đem máy tính đều đã đập bể rồi.
"Thật là anh làm?" Hồng Tinh Huy giận trừng mắt nhìn anh trai đang đứng ở bên cạnh giường bệnh của hắn, giận vô cùng.
Hồng Hưng Nhiên vẻ mặt nhàn nhạt, ngữ khí ôn hòa: "Đây là do các trưởng bối trong nhà nhất trí quyết định."
"Trưởng bối... Được, được lắm, các người đều đã thông đồng rồi đúng không?" Hồng Tinh Huy bởi vì phẫn nộ cả khuôn mặt đều đã vặn vẹo, "Anh cho là như vậy em sẽ buông tha? Em nói cho anh biết, tuyết đối không thể!"
Hắn kéo chăn ra, đi xuống giường, thân thể bởi vì lúc trước gây tê còn có chút mềm yếu vô lực, không thể không ngồi trên mép giường, trừng mắt nhìn Hồng Hưng Nhiên nói: "Anh chẳng lẽ đã quên, cha có hôm nay đều là Tần Phong bọn họ làm hại? Em nói cho anh biết, anh không nghĩ muốn thay cha báo thù, để em! Anh đừng ngăn cản em!"
Hồng Hưng Nhiên bị em trai trách cứ như vậy, vẫn như cũ không có một chút dáng vẻ tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: "Em nghĩ qua chưa, nếu cha thật sự cho em báo thù, vì cái gì đến hiện tại một chút chỉ thị cũng không có như vậy? Ông ấy cũng không phải không thấy được chúng ta."
"Đó là ông ấy không nghĩ muốn liên lụy chúng ta. Tựa như anh nói, Tần Phong cùng Bùi Dịch đều không dễ chọc, một làm không tốt tất cả Hồng gia đều phải chôn cùng." Hồng Tinh Huy nói xong, khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh, "Nhưng em đã nói rồi, việc em làm không có quan hệ gì với Hồng gia, các người nếu là sợ hãi, có thể cùng em đoạn tuyệt quan hệ!"
Hai anh em vì vấn đề này, năm năm qua không biết cải nhau bao nhiêu lần.
Hồng Hưng Nhiên đã sớm vô cảm, lúc này mặt không đổi sắc tung một quả bomb hạng nặng: "Anh cùng Tần Phong đã đạt thành quan hệ hợp tác."
Anh nhìn Hồng Tinh Huy, gằn từng chữ nói: "Nhiệm vụ của anh, chímh là trông chừng em."