Rầm... Mưa nói đến liền đến, một hồi liền nhuộm ẩm ướt mặt đất.
Tiếng sấm ầm ầm, mưa to như trút nước, cả thành thố đều đã bao phủ trong một mảnh màn mưa.
Ôn Ngọc nằm úp sấp ở trên cửa kính xe nhìn bên ngoài, nhìn ra ngoài toàn bộ đều là sương mênh mông, như là đi tới mưa bụi Giang Nam.
Tần Phong ngồi ở bên cạnh cô, nhìn bộ dáng cô gái nhỏ kia làm bộ nghiêm trang nhìn ra bên xe, không khỏi một trận bất đắc dĩ.
Nếu cô ngốc này cho rằng như vậy có thể trốn tránh hiện thực, vậy thì để cho cô vui vẻ một chút đi.
Mà lúc này, trong lòng núi Tây Sơn, sương khói xanh lam kia trải qua mưa to tẩy trừ đã triệt để biến mất không thấy, nhưng dược tính nó phát ra còn chưa qua đi.
Hồng Tinh Huy cùng đám vệ sĩ của hắn đứng ở trong cơn mưa to, giống cọc gỗ đứng sừng sững một dạng, bị cái lạnh của mưa đánh tới.
Hồng Hưng Nhiên mang theo người chạy tới thời điểm, liền nhìn đến một màn quỷ dị như vậy. Trên người hoặc nằm hoặc đứng, không ai là năng động.
Một khoản mảnh đất này ngoài trừ tiếng mưa rơi, đến tiếng côn trùng kêu đều không có, quỷ dị lại khôi hài.
Cứu người. Hồng Hưng Nhiên đi đến trước mặt Hồng Tinh Huy xem xét một phen, thấy hắn ngoài trừ không thể động ra cũng không có những bệnh trạng khác, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Trước Tần Phong đã báo với anh tình hình, nói là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn của các người luôn luôn làm cho người ta mở mang tầm mắt. Hồng Hưng Nhiên nhìn một phen bốn phía, không khỏi cười khổ.
Anh ta không biết Tần Phong bọn họ đã là làm ra cái chuyện gì, nhưng anh ta có thể khẳng định chính là, đứa em trai từ nhỏ ương ngạnh quái đản này, bây giờ sợ là muốn điên rồi.
Hồng Tinh Huy mắt không thể trừng, miệng không thể nói, trơ mắt nhìn chính mình bị một vệ sĩ cõng trên lưng đi xuống núi, tức giận đến giận sôi lên.
Tần Phong, tôi nhất định sẽ không bỏ qua các người! Hồng Tinh Huy ở trong lòng phẫn nộ hô to.
Trước hắn còn ở trước mặt anh trai mình khoe khoang khoác lác, nói chính mình tuyệt đối sẽ không thua! Hiện giờ mới một hiệp hắn liền thua thản như vậy...
Hồng Tinh Huy rất muốn nhắm mắt lại coi như hôn mê!
Trên trăm người đi bệnh viện quá mức bắt mắt, Hồng Hưng Nhiên tự mình mang theo em trai đi bệnh viện thành phố, những người còn lại là tìm bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho bọn họ.
Mà bên kia, Tần Phong mang theo Ôn Ngọc trực tiếp trở về biệt thự.
Vừa đến cửa biệt thự, Tần Phong cũng cảm giác được không thích hợp.
Trong phòng an ninh vậy mà một người đều không có!
Anh quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn cô gái lui ở một bên giả chết.
Ôn Ngọc một đường làm con đà điểu, biết không cách nào tiếp tục giả vờ nữa, đành phải ngẩng đầu, ngạnh cổ nói: Bọn họ... Chính là... Chính là ăn chút thuốc ngủ, mấy giờ liền thức dậy.
Cô nói xong làm bộ nhìn đồng hồ tay một chút: Nên là lập tức sẽ thức dậy.
Tần Phong sợ chính mình nhịn không được bóp chết cô ngốc này, yên lặng quay đầu.
Lúc này, tài xế xuống xe đi phòng an ninh mở cửa, thật có lỗi nhìn Tần Phong: Tiên sinh, điều khiển mở cửa không ra.
Tần Phong nhướng mày, nhớ tới mở cửa lớn cần phải có mật mã.
Mật mã... Là cái gì chứ?
Đáng chết! Tần tiên sinh đen mặt, quay đầu xé toác Ôn Ngọc liếc mắt một cái, Em biết mật mã sao?
Ôn Ngọc sửng sốt, rồi sau đó thật cẩn thận gật gật đầu
Tần Phong khóe miệng rụt rụt.
Cô gái này thật đúng là biết.
278943. Ôn Ngọc nhỏ giọng nói, thấy Tần Phong nhìn chằm chằm chính mình, yên lặng bỏ thêm một câu, Trước cùng đội trưởng bảo an nói chuyện phiếm thời điểm liền hỏi.
Tần Phong ánh mắt liền nheo lại.
Anh là biết cô vợ này của anh năng lực tám chuyện rất mạnh, nhưng anh lại vẫn thật không biết, cô ngốc này vậy mà cùng bảo an trong nhà đều đã trò chuyện rôm rả!
Giỏi lắm. Tần Phong nói một câu, nói cho lái xe mật mã, sau đó ấn lên cửa sổ xe.
Về sau tất cả mật mã trong nhà, cũng phải để anh đích thân đặt ra!
Tần tiên sinh mới hẳn không thừa nhận, lòng anh cực kỳ chua xót.
Cửa rốt cục mở ra, xe chậm rãi chạy vào.
Trước kia xe lái vào sân thời điểm, quản gia cùng người hầu sẽ chạy ra nghênh đón. Nhưng hôm nay, trong nhà an tĩnh dị thường, đến cái người đến bung dù đều không có.
Được lắm. Tần Phong xoa xoa mi tâm, cố gắng bình tĩnh để không bạo phát tính tình.Anh đã có chuẩn bị tâm lý không phải sao? Phòng an ninh đều bị xử lý rồi, huống chi quản gia bọn họ những người đối với Ôn Ngọc không hề phòng bị.
Cái kia... Em... Dùng chút thuốc. Nhất định là thuốc của Đồng Đồng quá lợi hại rồi. Ôn Ngọc cực kỳ không cốt khí mà đem Bùi Tĩnh kéo xuống nước.
Lúc này có thể tìm người phân tán lực chú ý của Tần Phong mới đúng là điều quan trọng. Chẳng thế thì cô bị giam cầm liền xong đời rồi.
Ngồi trên xe không nên cử động! Tần Phong tức giận đến hận không thể đánh cô một trận, mở cửa xe đã đi xuống xe.
Bên kia, đang muốn xuống xe lái xe thấy thế, vội vàng hô: Tiên sinh, bên ngoài đang mưa to, người chờ tôi đi lấy dù...
Không cần, trông chừng Ôn tiểu thư, không cho cô ấy đi ra. Tần Phong bước lớn, đi nhanh hướng tới trong phòng đi đến.
Ôn Ngọc ngồi ở sau xe, không dám thở mạnh.
May mà Tần Phong rất nhanh lấy dù ra tới, đem cái cô gái đang giả chết kia kéo ra ngoài, không để cho cô dính đến một giọt mưa.
Em... Em có chút mệt nhọc, đi lên ngủ trưa. Ôn Ngọc vừa đến trong nhà đã nghĩ chạy.
Tần Phong lập tức kéo áo của cô lại, chỉ vào đám người giúp việc ngổn ngang lộn xộn trên ghế sofa bên kia, lạnh lùng nói: Em muốn để cho anh đi giúp em giải thích chuyện ngu xuẩn em đã làm?
Ôn Ngọc lập tức yên: Đó không phải chuyện ngu xuẩn. Nếu không có em đi giúp anh, anh liền muốn bị Hồng Tinh Huy đánh.
Cô vừa rồi thấy rõ ràng, Tần Phong mới mười mấy người, người của Hồng Tinh Huy lại gấp bọn họ cả mười lần!
Tần Phong ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô: Nói như vậy, anh còn phải cảm ơn em?
Không cần không cần. Ôn Ngọc vội vàng xua tay, là thật tâm nói.
Cô thật không cần lời cảm ơn của anh.
Tần Phong chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đều đã đang nhảy dựng, rõ ràng tức giận đến không nhẹ.
Cô ngốc này vậy mà cho rằng anh đang khen ngợi cô!
Đem mấy món đồ kia lấy ra! Tần Phong nhìn chằm chằm ba lô của cô nói.
Ôn Ngọc cắn môi, không tình nguyện em ba lô cỡi ra đưa cho anh. Thừa dịp anh không chú ý, cô vụng trộm lấy ra một thứ gì đó giấu ở sau lưng.
Tần Phong đâu nào lại nhìn không tới mờ ám của cô, tiếp nhận ba lô, lại vươn tay: Lấy ra.
Liền để một cái thôi!
Lấy ra! Tần Phong gia tăng âm thanh.
Ôn Ngọc lúc này liền sợ, cúi đầu, bĩu môi, không tình nguyện lấy côn điện cầm trong tay đưa tới.
Tần Phong liếc xéo nhìn cô, đưa tay nhận lấy.
Nhưng tay anh mới vừa tiếp xúc đến roi điện kia, liền cảm giác toàn thân tê rần, vừa đau lại tê, hai mắt trợn ngược liền ngã xuống.
Ôn Ngọc, em chết chắc rồi! Đây là suy nghĩ duy nhất của Tần tiên sinh trước khi ngất đi.
Tần Phong! Ôn Ngọc bị dọa u mê, tay lại vẫn trong tư thế đưa đồ ra, vài giây mới phản ứng kịp.
Xong rồi xong rồi, mình sao lại đem chốt mở mở ra rồi. Ôn Ngọc đem roi điện ném qua một bên, ngồi xỗm bên cạnh Tần Phong vỗ vỗ mặt qanh, Tần Phong anh không sao chứ? Anh tỉnh lại đi!
Xong rồi chết chắc rồi!
Cô lấy ra điện thoại di động khẩn trương gọi điện thoại cho Bùi Tĩnh.
Bùi Tiểu Suất Ca mới từ phòng thí nghiệm đi ra liền nhận được điện thoại của Ôn Ngọc. Cậu nhìn di động, lông mi chậm rãi vặn nhíu lại, nhưng không thể không tiếp.
Đồng Đồng, chị đem Tần Phong điện giật hôn mê, làm sao bây giờ? Cái món đồ này của em đối với thân thể có gây thương tổn gì hay không? Xong rồi, anh ấy tỉnh lại nhất định sẽ đánh chị...
Chị Ngọc, chị... Bùi Tĩnh tức giận đến mặt đều đã tái rồi, thứ kia hẳn không đối với thân thể tạo thành thương tổn, nhưng sau khi tỉnh lại bắp thịt toàn thân sẽ đau tám giờ.
Cậu dừng một chút: Chị vẫn lại là sớm chạy đi.
Chị... Chị... Ôn Ngọc nhìn đến Tần Phong nằm trên mặt đất, nước mắt chậc chậc liền rớt xuống, Còn đau đến tám giờ, em còn nói không có thương tổn gì, hu hu hu... Làm sao bây giờ, Tần Phong đều đã ngất đi thôi...
Bùi Tĩnh sợ nhất con gái khóc, nhất là Ôn Ngọc loại Bát Quái này cực kỳ, động một tí liền khóc cùng với Tô Thi Thi thích đâm thọc kia.
Sợ chị rồi, em lập tức quay lại. Bùi Tĩnh nói xong liền cúp điện thoại.
Nếu cậu biết Ôn Ngọc cầm vài thứ kia của mình làm cái gì, đánh chết cậu đều sẽ không trở về