Hôm nay là một ngày nóng nhất trong năm nay, rõ ràng còn chưa tới hè nóng bức, ở dưới mặt trời đứng một lúc cũng đã có thể làm cho người ta mồ hôi ướt đẫm.
Ôn Ngọc cuối cùng đem bữa sáng cùng cơm trưa gộp lại ăn một lần, chỉ là bửa cơm này ăn tương đối không khẩu vị, ăn xong cũng không biết chính mình ăn chút gì.
Nhiều vệ sĩ như vậy, nên như thế nào ra ngoài đây? Ôn Ngọc nhìn thoáng qua nơi đó chính mình chuẩn bị xong trang bị, buồn bực nhăn mày.
Gọi điện thoại nói cho Tần Phong, khẳng định không được.
Nói cho quản gia, phỏng chừng cửa lớn đều sẽ không để cho cô ra.
Tô Thi Thi bọn họ khoảng cách quá xa, giúp không được gì.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy được chỉ có thể dựa vào chính mình rồi !
Ôn Ngọc một bên nghĩ một bên mở chuyển phát mà Bùi Tĩnh kí gửi đến cho chính mình.
Đột nhiên, đôi mắt cô sáng lên: Có rồi!
Cô cầm lấy một bình thuốc nhỏ màu xanh, trong mắt hiện lên quét xuống cười xấu xa khi gian kế thực hiện được.
Mười mấy phút đồng hồ sau, cô mang theo một thùng chè đậu xanh đã ướp lạnh do bếp trưởng Hà sáng sớm đã nấu đi ra ngoài, hì hục xách đến ngoài cửa lớn.
Ôn tiểu thư, người đây là... Quản gia để ghé vào vừa thấy, phát hiện cô mang theo một thùng chè đậu xanh, không hiểu chút nào.
Ôn Ngọc ha ha cười cười, có chút ngại ngùng nói: Tôi nhìn thấy thời tiết hôm nay nóng như thế, nhớ lại trong nhà có chè đậu xanh, lấy ra cho mọi người giải nhiệt.
Cô nói chuyện khi đó vẻ mặt hân thành, làm cho người ta trong lòng ấm áp vô cùng.
Ôn tiểu thư người thực quan tâm đến những hạ nhân như chúng tôi. Quản gia cảm động cực kỳ.
Ôn Ngọc càng thêm xấu hổ, thẹn thùng khoát tay: Người không cần nói như vậy, trước tôi vẫn bận rộn việc của chính mình, cũng chưa quan tâm đến mọi người.
Sao người lại nói vậy, nơi này phúc lợi so với nhà khác tốt hơn không ít a. Quản gia nói xong tiếp nhận thùng, Tôi giúp người cùng đem đi.
Cảm ơn quản gia. Ôn Ngọc cười đến nheo lại mặt, cùng quản gia hai người vô cùng vui vẻ đi phát chè đậu xanh rồi.
Quản gia, trong biệt thự hiện tại tổng cộng có bao nhiêu vệ sĩ ? Ôn Ngọc giống như vô tình hỏi, Không biết nhiêu đây chè có đủ hay không.
Thật sự cô luôn là cả người lẫn vật vô hại như vậy , quản gia từ đầu không nghĩ nhiều, cười nói, trong nhà tổng cộng 20 vệ sĩ, một người một chén, vừa đủ rồi.
Vậy là tốt rồi. Ôn Ngọc thật sự liền gật gật đầu, hai người bọn họ mang theo thùng đi đến chỗ gác cổng, cho bảo an cùng vệ sĩ nơi đó một người tới một chén.
Tiếp tục lại cho vệ sĩ tại các vị trí công tác xung quanh biệt thự một người tới một chén.
Đến sau cùng, cũng còn lại một chút, Ôn Ngọc cười để cho quản gia cùng nhóm người giúp việc trong biệt thự cũng một người tới một chén.
Đợi mọi người đều đã uống xong, dược tính cũng không sai biệt lắm rồi.
Ôn Ngọc nhìn một đám người đang ngủ thật say, khẩn trương ôm lấy ngực: Không tồi để cho bếp trưởng Hà nấu được nhiều một chút, bằng không liền thảm rồi.
Cô vốn là muốn để cho bếp trưởng Hà nấu xong lấy làm kem đậu xanh, không nghĩ tới lại lấy sử dụng làm chuyện này rồi.
Quản gia, tôi trở về sẽ nhận lỗi với mọi người, trước ủy khuất các người rồi. Ôn Ngọc hướng tới quản gia đang nằm ở trên ghế sofa cuối đầu, cầm lấy balo đã trang bị xong đặt trong góc , co cẳng chạy.
Cô ra ngoài thời điểm lại vẫn cực kỳ cẩn thận khóa cửa, chẳng thế thì người trong nhà đều đã mê man, có kẻ trộm tiến vào làm sao bây giờ!
Ở một phương hướng ngược lại với cô, có một người phụ nữ cũng đang hướng tới Tây Sơn chạy đến. Một đêm này đối với Lý Hinh Nhi mà nói, nếm hết nhân tình ấm lạnh.
Lý Hinh Nhi mày phải tin tưởng chính mình. Hồng nhị thiếu đặc biệt gọi điện thoại gọi mày qua đó, đã nói lên lại vẫn có hi vọng! Lý Hinh Nhi ngồi ở trên xe taxi, một bên an ủi chính mình một bên thúc giục lái xe, Bác tài phiền toái nhanh lên.
Bác tài ba mươi mấy tuổi lườm mắt vụng trộm nhìn cô ta một, càng xem càng cảm thấy được cô gái này nhìn quen mắt, chỉ là tạm thời nghĩ không ra ở nơi nào gặp qua.
Tây Sơn.
Mặt trời đã lên đến đỉnh dầu, cùng không khí trong thành phố có chút bất đồng, nhiệt độ ngọn núi muốn thấp một chút. Trong lòng núi, cây cối tươi tốt, giống như đi tới Thế Ngoại Đào Nguyên.
Chỉ là hôm nay này chỗ thắng cảnh nhân gian này không khí dị thường khẩn trương, dọc theo đường đi trong các ngốch ngách ẩn núp không ít vệ sĩ.
Tần tổng, người của bọn họ không ít. Trên đường nhỏ thông hướng khu biệt thự , Hà Hạo Lâm ghé sát vào bên người Tần Phong nhẹ giọng nói.
Để cho người của chúng ta tại biệt thự nghĩ biện pháp tiến vào biệt thự của Hồng Tinh Huy, xác định cô bé kia có còn ở bên trong hay không. Tần Phong mặt không đổi sắc nói.
Vâng ạ Hà Hạo Lâm gật đầu, cầm ra điện thoại gửi tin tức cho vệ sĩ ở biệt thự trong lòng núi.
Tần Phong đi tới một đoạn, sơ bộ xác định nhận lực của đối phương, hạ giọng nói: Người của chúng ta vào không được, nếu là thực động thủ ở đây sẽ chịu thiệt. Lát cậu xem đúng thời cơ lập tức rời đi.
Này... Vâng! Hà Hạo Lâm nghiêm túc gật gật đầu, anh chỉ là thư sinh yếu ớt, đối phó mấy người phụ nữ có lẽ còn có dụng, thực muốn chống lại vệ sĩ, một người cũng đánh không lại, ở tại chỗ này dúng là thêm phiền toái.
Bất quá - -
Vậy người làm sao bây giờ? Người cũng đánh không lại a. Hà Hạo Lâm hỏi.
Tần Phong mặt trầm xuống nói: Có bản lĩnh hắn liền giết chết tôi!
Hà Hạo Lâm khóe miệng giật giật.
Hồng Tinh Huy khẳng định không dám giết chết Tần Phong, nhưng khẳng định hẳn không để cho Tần Phong dễ chịu đi nơi nào.
Hai người rất nhanh liền tiến vào khu biệt thự. Khu biệt thự của bọn họ ở khu vực ở phía đông, chỉ có hai biệt thự nhà bọn họ, hoàn cảnh cực kỳ âm u yên tĩnh.
Tần Phong một mực quan sát. Nơi này ngoại trừ người của Hồng Tinh Huy, bảo an khu biệt thự này đã rút khỏi.
Chuẩn bị được đầy đủ chu đáo. Tần Phong hai mắt nguy hiểm nheo lại, ý chí chiến đấu phục kích lại thật lâu trong lòng kia bị triệt để kích phát ra rồi.
Tần tổng, biệt lai vô dạng (hi vọng anh khoẻ từ khi chúng ta chia tay) Lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng nói phát ra từ một loa.
Tần Phong sắc mặt đen lại, theo tiếng nhìn lại, gặp Hồng Tinh Huy đang đứng trong hoa viên lầu hai biệt thự nhà mình, trên cao nhìn xuống nhìn anh.
Anh lúc này nổi giận đùng đùng mắng: Lập tức đem người thả, chẳng thế thì đến lúc đó chưa biết ai trên mặt rất khó coi.
Hồng Tinh Huy nhìn đến bộ dáng tức giận này của anh, khí lập tức liền thuận, đắc ý nhìn anh: Trước đó không dám, một người đổi một người, người tôi muốn đâu?
Tần Phong đứng lại, ngẩng đầu cười lạnh nói: Anh có tư cách theo tôi bàm điều kiện sao?
Vậy anh đến đây làm gì? Không phải là nghĩ muốn theo tôi đàm phán? Như thế nào, anh hi vọng tôi nổi lòng từ bi buông tha các người? Hồng Tinh Huy nói xong, hướng tới cầu thang tiếp đất của hoa viên đi đến.
Tần Phong lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn: Những thủ đoạn ti tiện này, đến kẻ ngốc cũng đều đã lừa không được. Anh vậy mà muốn dùng một người cùng tôi không hề quan hệ đến trao đổi người phụ nữ của tôi, anh nói xem anh có phải đầu óc có phải có vấn đề hay không ?
Tôi đầu óc có vấn đề hay không , anh lập tức liền biết. Hồng Tinh Huy sắc mặt lạnh xuống.
Hắn không thích cùng Tần Phong múa mép khua môi, như vậy sẽ chỉ làm hắn tức giận nhảy lên cao, ảnh hưởng tâm trạng tốt rất không dễ dàng tích góp được của hắn.
Hắn hướng Hồng Kỳ Ngôn liếc mắt ra hiệu.
Hồng Kỳ Ngôn gật đầu, thủ hạ từ phía sau trong tay tiếp nhận một laptop, nhẹ gõ bàn phím một phen, lập tức đem màn hình hướng cho Tần Phong xem.
Cứu mạng! Các người là người nào, không được đụng vào tôi! Van cầu các người thả tôi... Trong máy tính truyền đến tiếng quát tháo như người bệnh tâm thần của một cô gái.
Tần Phong mạnh xiết chặt quả đấm, hận không thể đi lên đem Hồng Tinh Huy làm thịt.
Chỉ thấy trong màn hình, bé gái kia áo rách quần manh bị hai vệ sĩ ấn trên mặt đất, trên tấm lưng trắng nõn nhìn thấy đều là vết thương ghê người .
Súc sinh! Tần Phong gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Hồng Tinh Huy, lúc này không cần làm bộ, đều đủ đầy đủ tức giận.
Hồng Kỳ Ngôn rất nhanh liền đem máy tính thu vào, đứng ở phía sau Hồng Tinh Huy.
Một sinh mệnh còn non nớt như vậy, cũng bởi vì anh nghĩ sai thì hỏng hết, sắp bắt đầu trở thành ác mộng nửa đời sau của cô bé rồi. Hồng Tinh Huy tàn nhẫn cười nói, trong âm thanh lại mang theo chăm chọc.