Bóng đêm dần dần buông xuống, ban đêm cuối tháng năm, thời tiết đã có chút oi bức.
Tần Phong tự mình đi gặp người nhà của người mất tích, thành tâm thành ý an ủi một phen, hơn nữa trước đưa chút bồi thường.
May mà người nhà coi như thông tình đạt lý, cũng không có cố tình gây nháo loạn.
Khi anh về đến nhà, thật xa liền nhìn đến cô gái ngốc nhà anh ngồi ở trên bậc thang trước cửa biệt thự, lấy tay nâng má, nghiêng đầu vẫn không nhúc nhích.
Anh đến gần vừa thấy, bỗng nhiên liền vui vẻ.
Như vậy cũng có thể ngủ. Tần Phong lắc đầu, lộ ra quét xuống bất đắc dĩ, khom lưng bế cô lên.
Ưm... Tần Phong, anh trở lại? Ôn Ngọc lập tức liền thức dậy, nhìn thấy anh, tự nhiên vươn tay ôm lấy cổ của anh, Anh ăn cơm chưa? Em bảo đầu bếp đi ngủ rồi, em đi hâm đồ ăn cho anh.
Tần Phong bước chân ngừng một trận: Em còn không có ăn?
Ôn Ngọc đáng thương tội nghiệp lắc đầu: Còn không có. Anh hai ngày trước không phải muốn ăn cá nóc sao? Em nhờ bạn của mình vận chuyển bằng máy bay về đây một ít.
Tần Phong trong lòng ấm áp, cố ý đùa cô: Em đây là sợ chính mình tham ăn không cẩn thận một mình ăn hết à?
Ôn Ngọc sắc mặt đỏ lên, không dám nhìn anh: Sao cứ phải nói huỵch toẹt ra như thế, em cũng không có tham ăn như vậy biết không?
Bất quá Tần Phong quả thật là nói đúng, cô đối với cá nóc kia đã chảy nước miếng cả đêm rồi.
Tần Phong ôm cô đi vào nhà ăn, nghe trong phòng bếp có động tĩnh.
Bếp trưởng Hà, không phải để cho người đi nghỉ ngơi sao? Ôn Ngọc nhìn thấy bếp trưởng năm mươi mấy tuổi đầu đã khuya còn đang bận, trong lòng có chút băn khoăn.
Bếp trưởng Hà cười cười: Tôi buổi tối không có ngủ sớm như thế, lập tức liền ăn cơm.
Vất vả rồi. Tần Phong gật gật đầu.
Ôn Ngọc khẩn trương đi vào giúp đỡ cùng nhau dọn bàn ăn. Một số món ăn đều là được làm từ trước, cá nóc là vừa mới giết rồi làm.
Đầu bếp xong việc liền đi ngủ, để lại Ôn Ngọc cùng Tần Phong hai người ngồi ở trong phòng ăn.
Ôn Ngọc không phải là người gặp được ăn là cái gì đều có thể không để ý, không chỉ có chính mình ăn, lại vẫn một vẻ gắp cho Tần Phong.
Tần Phong nhìn bộ dáng cô gái nhỏ trước mặt thỏa mãn, phiền não trong lòng trong phút chốc tan thành mây khói.
Hôm nay Ôn Ngọc, giống như cùng trước đây có chút không giống nhau một dạng. Cơm nước xong, cô liền lôi kéo Tần Phong lên lầu.
Tần Phong ngay từ đầu lại vẫn rất vui mừng, nhưng vừa thấy đến vẻ mặt cô khẩn trương như vậy, trong lòng lại hồi hộp.
Anh... Trong công ty lại vẫn có một số việc, anh ra ngoài một chuyến. Tần Phong làm bộ như nghiêm trang nói.
Ôn Ngọc sửng sốt, rồi sau đó mặt nghiêm: Anh chưa bao giờ ở công ty tăng ca, đừng cho là em không biết.
Tần Phong có khổ khó nói: Anh đi thư phòng xem phần văn kiện.
Em đây đi theo anh đến thư phòng. Ôn Ngọc rất nhanh đáp.
Tần Phong thở dài: Không nghĩ muốn xem nữa.
Anh nói xong, lập tức hướng tới phòng ngủ đi đến.
Ôn Ngọc hấp tấp đuổi kịp, trên mặt không phải là dáng vẻ vui sướng khi được buông chuyện mà là lo lắng thật sự.
Cô vừa vào phòng liền lôi kéo Tần Phong hỏi: Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không ? Cái cô Lý tiểu thư kia đem chuyện của em nói cho Hồng Tinh Huy rồi hả ?
Tần Phong đau đầu vô cùng.
Cái cô gái ngốc nghếch ở phương diện này trực giác sao lại là chuẩn xác như thế.
Lý tiểu thư có thư ký Hà trông chừng, không có biện pháp tiếp cận Hồng Tinh Huy, yên tâm đi. Tần Phong trực tiếp xem nhẹ vấn đề thứ nhất của cô.
Ôn Ngọc tâm nhưng là trầm xuống, so với vừa rồi càng lo lắng: Vậy có phải xảy ra chuyện khác rồi hay không ? Có thể cho anh cơm cũng không ăn đã chạy đi, nhất định cùng Hồng Tinh Huy có quan hệ phải không?
Tần Phong đau đầu vô cùng.
Người phụ nữ này bây giờ đầu sao mà suy nghĩ lại nhanh như thế.
Mặt anh trầm xuống: Anh phát hiện, phàm là chuyện cùng Hồng Tinh Huy có quan hệ, đầu óc em liền suy nghĩ đặc biệt nhanh.
Em... Ahh đừng nói sang chuyện khác! Ôn Ngọc xụ mặt, Vậy anh là thừa nhận chuyện cùng hắn có quan hệ rồi phải không ?
Nói sang chuyện khác thất bại. Tần tiên sinh xoa xoa mi tâm, nhớ lại muốn như thế nào để lừa cô cho qua chuyện.
Anh không nghĩ muốn để cho Ôn Ngọc phải lo lắng cùng anh, lại càng không muốn để cho cô biết Hồng Tinh Huy bắt đi một cô bé. Chẳng thế thì trời biết cái cô gái có đôi khi thiện lương này sẽ làm nên chuyện ngu xuẩn gì làm cho người ta ruột gan đều đau nữa.
Tần Phong, hắn có phải biết em với anh quay lại rồi hay không? Lập tức liền đến ngày 30 rồi, em phải gửi cho hắn tin tức định vị. Đến lúc đó khẳng định cũng lừa không được thời gian dài nữa, nếu không... Hu hu hu...
Tần Phong lập tức ngăn chặn miệng của cô, ôm lấy cô liền hướng giường đi đến.
Hắn có thể sao?
Vì để cho cô buông tha suy nghĩ, cũng chỉ có thể dùng chính mình rồi.
Lời Ôn Ngọc muốn nói toàn bộ bị ép trở về, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Nhưng Tần tiên sinh đối với thân thể của cô rõ như lòng bàn tay, từ đầu không cho cô cơ hội suy nghĩ.
Ôn Ngọc ngủ thời điểm, cảm thấy được chính mình quên một chuyện rất quan trọng, nhưng khi đó đã mệt đến mức đến khí lực động ngón tay đều không có.
Ngày hôm sau, cô rời giường thời điểm, Tần Phong đã sớm chạy.
Hừ, anh không nói cho em biết, em đi tìm người khác. Ôn Ngọc thở phì phì đấm đấm giường.
Bọn họ không phải luôn nói cô thích tám chuyện sao? Vậy cô liền làm cho bọn họ sáng mắt một phen công lực buông chuyện của cô!
Cô có một chút hiểu lầm Tần Phong rồi.
Tần Phong là bị điện thoại của thư ký Hà đánh thức, lúc này liền rời giường đến công ty.
Hà Hạo Lâm tối hôm qua trực tiếp ở tại trong phòng làm việc của mình, gặp Tần Phong đến, khẩn trương đi văn phòng của anh.
Hiện tại đã cơ bản có thể khẳng định, là Hồng Tinh Huy làm. Tin tức đã chặn lại, bất quá hẳn là ngăn chặn không được lâu lắm. Hà Hạo Lâm vừa vào văn phòng đã nói.
Ngay tại nửa giờ trước, bọn họ chặn lại được thư nặc danh tố cáo thứ nhất, nói thôn Thành Trung viên khu văn hóa Âu châu có đứa bé mất tích. Địa chỉ IP của lá thư này, ngay tại công ty Hồng Tinh Huy.
Hai giờ sau đã chặn lại bức thư thứ hai. Bức thư thứ hai tình huống so với bức trhư thứ nhất càng tường tận. Dựa theo tình hình này suy đoán, hắn khả năng còn có thể tiếp tục gửi, nội dung cũng sẽ càng tường tận. Hà Hạo Lâm nói.
Tần Phong đem bữa sáng từ trên đường mua về tới đưa cho anh ta, nói: Tiếp tục chặn lại, kéo dài tới tám giờ.
Hà Hạo Lâm vẫn không rõ Tần Phong vì cái gì kiên trì cần tới tám giờ. Trước cũng là, Tần Phong làm cho bọn họ phải cố kéo ba ngày.
Tin tức đã tung ra, chỉ sợ lừa không được lâu lắm. Ôn tiểu thư nơi đó... Hà Hạo Lâm có chút lo lắng.
Bạn bè làm phóng viên của Ôn Ngọc nhiều như vậy, sợ là rất nhanh liền liền biết.
Tần Phong cũng có chút đau đầu: Bên biệt thự lại tăng thêm mười vệ sĩ.
Hồng Tinh Huy làm nhiều chuyện như vậy, không phải là muốn hắt nước bẩn lên đầu anh, mà là đem Ôn Ngọc ép phải xuất hiện.
Quả nhiên, hơn một giờ sau, Hồng Tinh Huy cho người ta từ gửi thư nặc danh đã thăng cấp thành cử báo chuyện này là Tần Phong một tay bày ra.
Thật quá đáng! Hà Hạo Lâm đem bưu kiên mới nhất chặn được vội tới đưa Tần Phong, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Hắn vậy mà đem ảnh chụp chúng ta đi đến phòng thay đồ kiểu cổ kia xem xét cắt câu lấy nghĩa dùng để cử báo. Dân chúng cũng sẽ không quản chân tướng sự tình tới cùng như thế nào, nghe tiếng gió đoán trời mưa, đến lúc đó cổ phiếu cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Tần Phong sắc mặt trầm trầm, sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
Hồng Tinh Huy là trực tiếp hướng Viện Kiểm Sát trình cử báo tin, mặc kệ chân tướng là như thế nào, Viện Kiểm Sát cũng phải tới tiến hành điều tra. Hồng Tinh Huy khẳng định còn có hậu chiêu, chỉ cần người của Viện Kiểm Sát vừa xuất hiện, đến lúc đó nhất định sẽ biến thành mọi người đều biết.
Quả nhiên có tính toán từ trước. Tần Phong dơ tay nhìn thời gian, trong mắt châm chọc chớp lóe rồi biến mất, Hắn diễn trò lâu như vậy, là thời điểm nên tự mình gặt hái rồi.
Anh dự liệu cực kỳ chuẩn, mười phút sau, Hồng Tinh Huy đã gọi điện thoại đến.
Sốt ruột chờ rồi đi? Hồng Tinh Huy mới mở miệng, liền là nói ra lời đáng đánh đòn như vậy.