Ôn Ngọc lặng im hai giây, bỗng nhiên mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nhìn Bùi Tĩnh: Em vẫn lại là trẻ con, trong đầu không được cả ngày nghĩ mấy chuyện lộn xộn lung tung này.
Bùi Tĩnh mặt đều đen, đứng lên liền đi. Đã gặp qua nhiều trận kinh thiên động địa, liền chưa thấy qua người không chịu để tâm giống Ôn Ngọc như vậy.
Này! Ôn Ngọc đuổi theo, Em không phải nói cô ta đi chỗ đó cái... Cái kia gì sao? Cô nói xong chỉ chỉ trên lầu.
Bùi Tĩnh đôi má rút rút, thật sự không quá hiểu được phản ứng khó đỡ của người phụ nữ này.
Ôn Ngọc ngẩng đầu nhìn trên lầu, lại nhìn xem Bùi Tĩnh, cảm thấy được bọn họ những trưởng bối này là nên làm tấm gương cho mấy đứa nhỏ noi theo.
Đồng Đồng, em phải tin tưởng anh Tần Phong của em, anh ấy là người rất có chừng mực, sẽ không sẽ bị người ta câu dẫn. A... Không đúng, không phải câu dẫn, là... Lý tiểu thư liền là... Nhất định là có việc tìm anh ấy.
Ôn Ngọc cảm thấy được lý do này cực kỳ có sức thuyết phục, hãy còn gật gật đầu: Không sai, Lý tiểu thư nhất định là cùng Tần Phong có việc thương lượng.
Bùi Tĩnh vẻ mặt cứng ngắc hai giây, quay đầu liền hướng phòng chứa đồ lầu một đi đến.
Cậu cực kỳ muốn hỏi bà chị này một chút, chỉ số thông minh của cậu trong mắt chị có phải giá trị âm hay không!
Đồng Đồng? Ôn Ngọc không nghĩ tới cậu nói đi là đi, đuổi theo, xoắn xuýt hỏi han, Chúng ta không đi lên đó xem sao?
...
Thư phòng trên lầu, Lý Hinh Nhi nhẹ nhàng gõ cửa, không đợi Tần Phong trả lời liền vặn mở cửa đi vào.
Nếu Tần Phong biết là cô ta, để cho cô ta đi vào mới là lạ!
Tần tổng, em pha cho anh ly sữa nóng. Lý Hinh Nhi cười duyên bước nhỏ tiếp cận anh, nhìn đến anh đang xem một quyển sách, mắt sáng lại sáng, cực kỳ cảm thấy hứng thú hỏi, Tần tổng thực có nhã hứng, đây là sách gì vậy?
Tần Phong lúc nhìn đến cô ta một khắc kia sắc mặt liền xụ xuống, lạnh giọng nói: Ra ngoài.
Tần tổng... Lý Hinh Nhi hốc mắt lập tức đỏ, ủy khuất nhìn anh, Người ta chỉ là nghĩ muốn đưa cho anh một ly sữa, cám ơn anh hai ngày này chăm sóc.
Lấy đi. Tần Phong cũng không ngẩng đầu lên, âm thanh so với vừa rồi lạnh hơn một chút.
Tần tổng. Lý Hinh Nhi cắn môi, kiên trì đi đến trước bàn làm việc, đem sữa nhẹ đặt ở trên bàn, chậm rãi đưa lên trước mặt anh.
Em biết anh không thích em, em biết níu kéo cũng không được cái gì. Lý Hinh Nhi cúi đầu đứng ở trước mặt anh , bộ dáng thương cảm, như là bị ủy khuất thật lớn.
Tần Phong nhướng mày, thờ ơ liếc cô ta, muốn đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Bỗng nhiên, tầm mắt anh di chuyển, ánh mắt tối sầm lại.
Bên ngoài có động tĩnh!
Anh nhếch môi một, thả lỏng thân thể ngồi về đến trên ghế, mặt không đổi sắc nhìn ra phía cửa.
Tần tổng. Lý Hinh Nhi cho rằng anh đối chính mình thật sự có hứng thú, trong lòng vui vẻ, hướng tới anh đến gần hai bước, bên cạnh ghế làm việc của anh.
Tần tổng, em thật sự cực kỳ cảm kích những chuyện trước anh làm vì em. Lý Hinh Nhi quyết định cùng Tần Phong thành thật nói chuyện với nhau.
Rất nhiều người phụ nữ có thể thành công giữ lấy trái tim đàn ông, có đôi khi chính là dựa vào như vậy một hồi nói chuyện Thành thật với nhau .
Em biết anh giúp em kỳ thật là vì Ôn tiểu thư, nhưng em còn là muốn cảm kích anh. Lý Hinh Nhi nhẹ cười một phen, trong mắt hơn một tia hiu quạnh, bắt đầu thổ lộ thân thế đáng thương của chính mình tranh thủ sự đồng tình từ anh.
Trong nhà em có rất đông anh chị em, em là chị cả, cha mẹ cho em ăn học đến sơ trung liền không nuôi nổi em rồi. Không có biện pháp, em chỉ có thể ra ngoài làm công, cũng là bởi vì gặp được hội thi tuyển chọn mới đi trên con đường làm ca sĩ này.
Lý Hinh Nhi nói lên những thứ chuyện cũ này, không hiểu sao nhiễm lên một tầng đau thương, trong lòng quả thật rất khổ sở.
Cô ta cũng muốn đầu thai vào chỗ tốt, gia đình giàu có. Nhưng từ khi cô ta vừa sinh ra liền là chịu khổ. Trơ mắt nhìn những bạn cùng lứa tuổi khác muốn cái gì có cái đó, mà cô ta lại chỉ có thể ảo tưởng.
Cô ta thật sự sợ hãi, lại cũng không nghĩ muốn trở lại cuộc sống lúc trước!
Ôn Ngọc đang ở cửa nghe lén nghe được Lý Hinh Nhi những lời này, cũng có chút thương cảm rồi: Cô ta cũng sống không dễ dàng.
Bùi Tĩnh thật muốn quay đầu bước đi.
Nào biết một giây sau, Ôn Ngọc liền biến sắc mặt rồi.
Đồng Đồng em nhanh lên. Ôn Ngọc thúc giục Bùi Tĩnh, Giả thương cảm tranh thủ đồng tình xong rồi, liền muốn đối với Tần Phong động tay động chân rồi. Trên TV đều là diễn như thế này, nhanh lên đem cô ta xử lý đi!
Bùi Tĩnh khóe miệng giật giật, lặng lẽ đem cửa thư phòng mở ra một đường nhỏ, sau đó từ trong túi áo lấy ra một điều khiển từ xa lớn cỡ bàn tay, đè xuống nút khởi động.
Khó trách có thể cùng chị dâu cậu thân thiết đến như vậy, cũng không dễ ăn hiếp mà.
Trong thư phòng, Lý Hinh Nhi hướng Tần Phong nhích được càng gần một chút, len lén quan sát sắc mặt Tần Phong một phen, thấy anh cũng không có có vẻ cáu kỉnh, trong lòng hơn một tia tin tưởng.
Tần tổng, anh khả năng sẽ cười nhạo em. Em vì có thể hát hay hơn, để cho càng thêm người biết đến em, cái khổ cực gì cũng đều đã nếm qua. Em từ nhỏ ăn thích cay, vì bảo vệ cổ họng em ngay cả cay độc đều đã bỏ rồi. Không dám ăn rất nhiều thức ăn ngon, không dám cảm mạo, lại càng không dám la to.
Mỗi ngày năm giờ thức dậy liền muốn rèn luyện, sợ thể trọng quá béo chưa bao giờ dám ăn nhiều cái gì...
Trong thư phòng, trong lúc này chỉ còn lại có tiếng Lý Hinh Nhi lã chã chực khóc, cẩn thận nghe mà nói, còn có một trận tiếng ong ong thật nhỏ.
Một con ruồi vỗ cánh, không biết khi nào thì bay đến bên người Lý Hinh Nhi, hướng tới mặt cô ta bay qua.
Lý Hinh Nhi đưa tay quơ quơ, tiếp tục nói: Em cho tới bây giờ không cảm thấy được khổ, em biết trả giá đều sẽ có báo đáp. Cho nên em cực kỳ cảm tạ Tần tổng anh giúp em lấy hợp đồng. Nhưng mà em cực kỳ vô dụng, em không biết vì cái gì đột nhiên lại biến thành cái dạng này, hợp đồng toàn bộ đều đã hủy bỏ rồi.
Lý Hinh Nhi vừa nói một bên lau nước mắt: Có thể là em có chỗ nào làm không tốt, em phụ sự kỳ vọng của Tần tổng anh đối với em.
Ong ong ông... Ruồi bọ hướng tới cái mũi Lý Hinh Nhi bay đi.
Lý Hinh Nhi bực bội phất phất tay, nhưng con ruồi kia lập tức liền bay lên.
Tần tổng, em có cái yêu cầu quá đáng, anh có thể nói cho em biết hay không, em tới cùng là có chỗ nào không tốt mới bị bọn họ hủy bỏ hợp đồng? Lý Hinh Nhi vừa nói một bên phất tay, trong lòng bắt đầu có chút cáu gắt.
Biệt thự sạch sẽ như vậy làm sao có thể có ruồi bọ!
Tần Phong cũng chú ý tới con ruồi này. Trong mắt anh hiện lên quét xuống hứng thú, bình tĩnh ngồi ở trên ghế lẳng lặng nhìn.
Tần tổng, anh có phải giận em rồi hay không? Là em không có... Hắt xì... Lý Hinh Nhi chưa nói xong, con ruồi kia bỗng nhiên lao đến đậu dưới cái mũi của cô ta, cô ta mạnh hắt hơi một.
Cô ta tức giận liền đưa tay hất ra, nhưng cái mũi đột nhiên xông lên một mùi hương gay mũi, ngay sau đó chỉ cảm thấy cả cái mũi đều đã ngứa rồi.
Hắt xì!
Hắt xì!
Không chỉ nói chuyện, đến cả chuyện cố gắng đứng thẳng đều đã khó khăn rồi !
Lý Hinh Nhi băng bó cái mũi, hắt xì hơi đến nước mắt lưng tròng, tức giận đến mắt đều đã đỏ.
Đến ruồi bọ đều đã tới ức hiếp cô ta!
Ra ngoài đi. Tần Phong nhìn cũng không nhìn cô ta một, cầm lấy sách tiếp tục đọc.
Lý Hinh Nhi đâu nào đồng ý cam tâm, cầm lấy ly sữa kia, chịu đựng mũi ngứa, nâng nâng cặp bưởi của của chính mình, hướng tới Tần Phong ôn nhu lại gần.
Cửa, Ôn Ngọc trộm thấy một màn như vậy, mặt liền xụ xuống: Người phụ nữ này thật là tới câu dẫn người! Thật quá đáng, Đồng Đồng, ngược chết cô ta!
Bùi Tĩnh đau đầu liếc cô một, thật sự không cách nào lý giải phản ứng khó hiểu này của cô. Cậu yên lặng lấy điện thoại ra mở một phần mềm.
Trong thư phòng, Lý Hinh Nhi bưng sữa, hơi cong đầu gối, cố ý đem cả thân mình hướng tới cánh tay Tần Phong dính sát vào: Tần tổng, trước uống chút sữa đi... A!
Cô ta còn chưa nói xong, đột nhiên thét chói tai một tiếng! Cô ta xem đến giá sách phía trước hướng tới chính mình đè ép xuống!