Cho... Cho tôi? Ôn Ngọc kinh hãi đến chỗ, khiếp sợ ở trên ghế không biết có nên nhận hay không.
Hà Hạo Lâm nhìn thoáng qua Tần Phong, thấy Boss nhà mình một chút ý tứ muốn nói đều không có, đành phải kiên trì nói: Đây là... Cái kia... Bùi phu nhân cho người ta mang đến đây.
Thật vậy sao? Ôn Ngọc trên mặt lập tức cười rạng rỡ như một đóa hoa, vui vẻ tiếp nhận.
Chỉ là lấy gần vừa thấy, bỗng nhiên ồ lên một tiếng.
Cái hộp tiện lợi này hình như là của cô mà? Cô nhớ rõ khi đó cô mỗi ngày đều đã dùng cái hộp tiện lợi này mang cơm trưa cho Tần Phong ăn.
Em chỉ có 15 phút ăn cơm. Tần Phong đem biểu cảm của cô thu hết vào đáy mắt, bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Ôn Ngọc trong lòng cả kinh.
Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua, Tần Phong nói với cô câu nói đầu tiên.
Nếu không để cho em xuống xe đi? Em tìm một chỗ từ từ ăn. Ôn Ngọc vốn là nghĩ muốn biểu đạt rằng cô không muốn quấy rầy anh, nào biết lời ra miệng tiện thành cái dạng này.
Tần Phong mặt lúc này liền đen, nghiêng đầu sang chỗ khác không lại để ý cô.
Bị quấy rối như vậy, Ôn Ngọc cũng không rảnh đi so đo chuyện hộp tiện lợi này nữa, lôi ra khuôn ngăn đem hộp tiện lợi tách ra, nhẹ nhàng vặn mở.
Bên trong xe lại khôi phục an tĩnh.
Không gian yên tĩnh đến nỗi, tiếng chiếc đũa đụng vào chén sứ liền có vẻ đặc biệt vang dội.
Ôn Ngọc ăn được có chút tiêu hóa không nổi, nhớ lại bộ dạng của Tần Phong hình như là đã buông bỏ chuyện của bọn họ rồi. Giữa cô và anh đã không còn là người yêu, vậy vẫn lại là có thể làm bạn bè bình thường đi?
Nghĩ như vậy, cô liền có ý tưởng cùng Tần Phong nói chuyện phiếm, dịu đi không khí một phen.
Anh đã ăn bữa sáng chưa? Muốn em để lại cho anh một chút hay không? Ôn Ngọc nhỏ giọng hỏi.
Khụ khụ... Trên chỗ phó lái, Hà Hạo Lâm thiếu chút nữa cười lạc giọng.
Bà cô à, người có phải ăn không hết, cho nên muốn tìm người ăn đồ thừa hay không?
Tần Phong vẫn như cũ không nói gì, chỉ là lành lạnh lườm người chỗ kế bên tay lái một cái.
Hà Hạo Lâm vội vàng thu lại tươi cười, xoạch một phen ấn cái nút. Màn chắn chậm rãi dâng lên đoạn tuyệt không gian phía sau.
Phía sau bỗng chốc trở thành một cái không gian kín, Ôn Ngọc chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ rồi.
Cô uống một ngụm nước canh, quay đầu thật cẩn thận nhìn Tần Phong: Anh còn không có ăn đi? Muốn uống chút canh làm ấm bụng hay không?
Tần Phong mặt lạnh.
Ôn Ngọc sau năm năm đây lần đầu tiên cùng Tần tiên sinh mặt đối mặt nói chuyện, đột nhiên phát hiện anh bây giờ lại khó nói chuyện như thế, đành phải kiên trì nói: Anh nếu là không muốn ăn cũng phiền toái nói một tiếng, cứ không để ý tới người khác cực kỳ không lễ phép.
Tần Phong vẫn như cũ mặt không chút thay đổi.
Ôn Ngọc có chút khó khăn, cân nhắc một chút, quyết định vẫn lại là uyển chuyển biểu đạt thiện ý chính mình một phen: Em cảm thấy được, chúng ta đã không thể trở thành người yêu, kỳ thật còn có thể...
Ngậm miệng! Tần Phong lạnh giọng cắt ngang cô, hận không thể ném cô ra ngoài.
Anh dùng khóe mắt nghía mặt cô một cái, cực kỳ muốn biết trong cái đầu ngốc nghếch kia của cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Tình cảm không thể mua bán, em thật nghĩ không thể yêu còn có thể làm bạn đúng không? Tới địa ngục đi gặp quỷ! Tần Phong kỳ thật đang bịncoo làm tức đến đau dạ dày, nhưng lại không thể ở trước mặt cô nói mấy lời này.
Anh nếu mà nói ra như thế, người phụ nữ này nhất quyết sẽ sợ tới mức cũng không dám xuất hiện ở trước mặt anh!
Ôn Ngọc không biết chính mình có chỗ nào lại trêu chọc anh không vui, cúi đầu, thở phì phì ăn bánh mì hấp, cố ý đem thân thể hướng bên cạnh xê dịch, đưa lưng về phía anh.
Không ăn thì đổ! Ôn Ngọc căm giận hừ một tiếng.
Tần Phong nghe được cô hừ lạnh, sắc mặt càng khó nhìn.
Năm năm không gặp nhau, tính tình của cô trái lại càng lúc càng lớn rồi.
Bên trong xe lại an tĩnh lại, Ôn Ngọc ăn vào một nửa liền không có khẩu vị, không rên một tiếng đem hộp tiện lợi đóng trở về như cũ.
Tần Phong nhìn đến trong hộp tiện lợi thức ăn còn lại hơn phân nửa, chân mày cau lại, lạnh lùng nói: Như thế nào, còn lại là muốn để tôi ăn?
Ôn Ngọc sửng sốt, quay đầu nhìn anh giải thích một câu: Em không nghĩ muốn cho anh ăn.
Tần Phong mặt tối sầm: Vậy là muốn lấy đi cho Thi Thi xem, để cho em ấy tưởng là tôi tại ức hiếp em?
Em... Em cũng không nói như vậy! Ôn Ngọc không hiểu anh tại sao có thể suy nghĩ như vậy, cô hôm nay cũng chưa tính toán đi gặp Tô Thi Thi.
Thư ký Hà không phải nói qua cho em, là Thi Thi để cho tôi tới đón em? Đợi lúc gặp em không được em gì đó thì em ấy sẽ nghĩ thế nào. Hành vi hiện tại của em, chẳng lẽ không phải nghĩ muốn châm ngòi ly gián sao? Tần Phong càng nói giọng càng lạnh.
Anh... Già mồm át lẽ phải! Ôn Ngọc hốc mắt lập tức liền đỏ, nghiêng đầu sang chỗ khác gắt gao cắn môi, ủy khuất cực kỳ.
Cô vẫn đều biết, Tần Phong đối với người không trong lòng thái độ luôn luôn không tốt, mở miệng ra có thể mắng người ta đến người đó hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
Anh hẳn là chán ghét em. Ôn Ngọc hàm chứa nước mắt, nho nhỏ nói.
Tần Phong sắc mặt rùng mình, tâm lập tức liền thu lại.
Dừng xe! Tần Phong gõ một phen chắn bản, thanh âm lạnh tới cực điểm.
Két - - xe lập tức dừng lại, động tĩnh quá mạnh để cho Ôn Ngọc theo quán tính cả thân thể nghiêng tới trước, oành một phen đụng vào ngồi phía trước.
Tần Phong thân thể cứng đờ, nắm chặt quả đấm, thâm sâu hít vào một hơi, phun ra hai chữ: Đi xuống!
Tần... Ôn Ngọc băng bó trán, tâm một trận đau đớn, vẫn cứ đem lời nói nuốt trở vào, mở cửa xe liền nhảy xuống xe, cũng không quay đầu lại hướng phía trước chạy tới.
Cô liền không nên ngồi chiếc xe này!
Tần Phong ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nhìn thấy bộ dáng cô vừa chạy một bên lau nước mắt, yên lặng nhắm nghiền mắt. Trái tim ở vị trí kia, lại một chút đau thêm.
Haizz. Trên chỗ phó lái, Hà Hạo Lâm bất đắc dĩ địa thở dài.
Ngu ngốc. Tần Phong trầm thấp rủa một tiếng, không biết là nói Ôn Ngọc hay vẫn lại là đang nói chính anh.
Năm năm này, mặc kệ mưa gió bão bùng, cô gái đần độn kia mỗi ngày đều luôn đi theo anh cùng đi làm. Cho nên, anh mỗi ngày đều đã đúng giờ đi làm, cũng chưa bao giờ tăng ca, buổi tối lại càng không tham gia bất luận cái xã giao gì.
Trước cửa nhà anh, buổi sáng mỗi ngày đều đã đặt một lọ sữa tươi, là cô sáng sớm đi đến trang trại sữa vùng ngoại thành tự mình đem đến.
Anh có đôi khi ở công ty bận rộn đến quên ăn cơm, luôn sẽ nhận được đồ ăn mua ngoài không có kí tên. Anh bị bệnh, luôn sẽ có người gọi điện thoại không tiếng cho anh, luôn nhận được đủ loại thuốc cho dù anh không cần phải dùng đến.
Có một lần, anh cảm mạo mấy tháng cũng chưa khỏe, anh thậm chí nhận được cả thuốc trị ung thư.
Đầu lưỡi của anh không cẩn thận liếm đến chỗ cái bình thuốc kia, phát hiện cái bình kia à mặn. Anh đặc biệt lấy đi xét nghiệm, phát hiện đó là nước mắt.
Cô gái đần độn này, là khóc bao lâu mới có thể đem một bình thủy tinh cho biến thành đều là vị mặn!
Tần Phong đã không nhớ rõ năm năm này , cô gái ngốc kia đã vì anh làm biết bao nhiêu chuyện. Cô rõ ràng để ý anh như thế, nhưng chỉ là không dám đối mặt anh.
Anh nên bắt em làm sao bây giờ? Dù đối tốt với em đều phải cẩn thận dè dặt. Tần Phong yên lặng nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, mỏi mệt từng đợt đánh úp lại.
Tối hôm qua ôm máy tính ở sân thượng canh chừng cô cả một buổi tối, vốn tưởng rằng cô sẽ vì sợ hãi sẽ cầu anh rồi hai người sẽ lại như trước kia. Nhưng cô không có, cô trở nên so với trước kia kiên cường rất nhiều.
Quân nhi, em chẳng lẽ thật sự không sợ anh có một ngày sẽ mệt sao? Tần Phong thì thào tự nói.
Thời gian càng lâu, lại càng không có cảm giác an toàn.
Mà bên kia, Ôn Ngọc ngồi chồm hổm ở trong góc, khóc đến không kịp thở.
Mình làm sao có thể vô dụng như thế! Mình nên là biểu hiện tốt một chút, mình nên là cùng anh ấy hảo hảo nói chuyện, không trêu chọc anh ấy tức giận. Mình đem mọi chuyện đều đã làm hỏng rồi. Ôn Ngọc khổ sở cực kỳ.
Haizzz, đây là bị ức hiếp được có bao nhiêu thảm. Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói sâu xa.
Ôn Ngọc sửng sốt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ ngẩng đầu, ngây dại: Thi Thi!
Cô roạt đứng lên, ôm cổ Tô Thi Thi, gào khóc.
Được rồi, về nhà rồi. Tô Thi Thi đau lòng vỗ lưng của cô, ôn nhu nói.