Tô Thi Thi gật gật đầu, bắt lấy tay anh, coi như trấn định: Lúc trước cũng có chút động được lợi hại, hiện tại bắt đầu lại đau rồi.
Không... Không có việc gì, anh... Anh đã chuẩn bị thỏa đáng, lên... Lên xe đi bệnh viện là được! Bùi Dịch khẩn trương nói, giọng đều đã bắt đầu run run.
Bùi Dịch... Tô Thi Thi bị anh như vậy giật mình, lúc này cũng khẩn trương theo.
Cô càng khẩn trương, chỉ cảm thấy bắp thịt trên bụng lập tức buộc chặt thêm, bụng dưới không ngừng truỵ xuống, càng ngày càng đau.
Thi Thi cô làm sao vậy? Ôn Ngọc vừa quay đầu nhìn đến Tô Thi Thi đầu đầy mồ hôi lạnh, lúc này sợ tới mức đứng lên.
Kêu chú Lý đi lái xe tới đây. Bùi Dịch nói xong duỗi tay đến chỗ dưới chân Tô Thi Thi, nhỏ giọng nói, Không có việc gì, anh đã cùng bệnh viện nơi đó dặn dò tốt, không có việc gì, không có việc gì.
Nhưng anh muốn ôm ấp Tô Thi Thi thời điểm, đột nhiên không biết nên dùng nhiều lực hay không, sợ làm đau cô cùng Bảo Bảo, gấp đến độ trên trán mồ hôi đều đã xuống đến nơi.
Thi Thi cô không sao chứ? Ôn Ngọc thấy Bùi Dịch sắc mặt đều đã trắng, còn tưởng rằng Tô Thi Thi xảy ra cái vấn đề lớn gì, gấp đến độ đều nhanh khóc.
Không có việc gì không có việc gì, chính là sắp sinh mà thôi. Các người đều bình tỉnh một chút! Vẫn lại là Tô Thi Thi chính mình trước hết tỉnh táo lại, không nói gì nhìn thoáng qua Bùi tiên sinh cùng Ôn tiểu thư.
Hai người này, là muốn đòi hù chết người nào!
Làm sao vậy? Bàn bên cạnh, Phương Ngọc Hoa thấy nơi này tình huống không đúng, đã đi tới.
Bà nội. Tô Thi Thi ngồi ở trên ghế, siêu cấp xấu hổ nhìn bà nội cô, nhỏ giọng nói, Con... Khả năng muốn sinh rồi.
A? Phương Ngọc Hoa sửng sốt hai giây, lập tức cười nói, Tiểu gia hỏa này cũng thật biết chọn ngày. Vậy lại vẫn thất thần cái gì, đi bệnh viện đi.
Nhẹ nhàng phiêu phiêu một câu, một chút đều đã không nóng nảy. Bà nội dù sao cũng là người từng trải, biểu hiện tương đương bình tĩnh.
Bùi Dịch gặp bà nội không nóng nảy, cảm thấy được vợ yêu nhà mình hiện tại này tình huống là hẳn không quá nghiêm trọng, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Anh khom lưng ôm lấy Tô Thi Thi, nhìn thoáng qua bốn phía, đối với nhóm người phù dâu nói: Các người ở lại chỗ này, đừng kinh động tân khách.
Tôi và các người cùng đi. Ôn Ngọc theo đến.
Ngọc, chính cô thân thể...
Để cho cô ấy đến đây đi. Bùi Dịch nói.
Anh biết con của Ôn Ngọc đã không còn, Ôn Ngọc vẫn không nói cho Tô Thi Thi chính là sợ kích động đến cô, đối với cái này Bùi Dịch đối Ôn Ngọc là cảm kích.
Lúc này, Tần Phong cùng Đoàn Tĩnh Đồng bọn họ cũng đã đi tới.
Muốn sinh rồi hả ? Tần Phong uống đến đã có chút choáng váng, lúc này nhìn ra, chỉ cảm thấy mọi người có bóng chồng rồi.
Chúng ta hiện tại đi bệnh viện, nơi này giao cho các người rồi. Bùi Dịch hướng Tần Phong gật đầu, lúc đi cố ý nhìn Đoàn Tĩnh Đồng liếc mắt một cái, Giúp anh chiếu cố tốt tân khách.
Con trai Bùi gia tuy chỉ có mười một tuổi, cũng có thể nhanh chóng học đối mặt việc này.
Uh'm. Đoàn Tĩnh Đồng đặc biệt hiểu chuyện gật gật đầu, đồng thời có chút lo lắng nhìn Tô Thi Thi, Chị dâu, người nếu là sinh không được liền mổ bụng, đừng cố chống.
Nhóc con lời này cũng nói được. Tô Thi Thi dở khóc dở cười.
Tiên sinh phu nhân, xe đến chỗ. Chú Lý chạy vào, nhỏ giọng nói.
Bùi Dịch lập tức ôm Tô Thi Thi đi ra ngoài.
Ôn Ngọc cũng đi theo, lúc lướt qua bên người Tần Phong thời điểm, ngừng lại.
Anh đừng uống nữa có được hay không? Ôn Ngọc thấy Tần Phong như vậy, tới cùng là không đành lòng, nhỏ giọng nói.
Tần Phong ánh mắt lập tức nhu được rối tinh rối mù, ánh mắ mê ly nhìn cô, kìm lòng không đậu vươn tay xoa mặt cô.
Ôn Ngọc theo bản năng muốn trốn, nhưng rất nhanh liền buộc chính mình ngừng lại.
Nhưng trong nháy mắt cứng ngắc đó, Tần Phong vẫn lại là cảm thấy được rồi.
Anh hơi hơi thở dài, bài trừ một nụ cười tươi tắn: Đi thôi. Anh ở trong này lo mọi chuyện, có việc gọi điện thoại cho anh.
Ôn Ngọc gật đầu, xoay người đi tới hai bước, lại lo lắng quay đầu nói: Không cần uống nữa.
Được. Tần Phong cười nói.
Anh nên là vừa lòng, anh nên là chậm rãi chờ cô điều chỉnh lại, một lần nữa tiếp thu anh.
Các tân khách cũng không rõ lắm chuyện chú rễ cô dâu đi nơi nào.
May mà Bùi Dịch đã sớm chuẩn bị tốt mọi chuyện để Tô Thi Thi sinh, không đến mức bối rối như thế.
Trên xe, Tô Thi Thi tựa vào trong lòng Bùi Dịch nằm ở trên ghế, có chút xấu hổ và giận dữ nói: Chúng ta vừa kết hôn, đã có thể được mấy cái đầu đề tốt nhất rồi.
Trong nghi thức hôn lễ, ngồi xe lăn đi kết hôn, tiệc rượu không kết thúc liền muốn sinh con!
Tô Thi Thi che đậy mặt, cô thật sự không muốn khắc cốt minh tâm như vậy a!
Bùi Dịch lúc này toàn tâm toàn ý ở trên bụng cô, chỉ số thông minh tại thẳng tắp giảm xuống, nghe vậy sốt ruột vội vàng hoảng loạn an ủi: Không quan hệ, em nếu là sinh nhanh, trở về còn có thể dự tiệc tối.
Bùi Dịch! Tô Thi Thi xù lông rồi.
Bùi Dịch trái tim đập mạnh: Có phải đau đến lợi hại hay không?
Tô Thi Thi: ...
Thi Thi, cô nếu là chưa ăn no mà nói, tôi để cho bà nội cho cô mang chút đồ ăn đến đây. Bà nội vừa rồi nói, muốn trước đi chuẩn bị đồ đạc một chút rồi mới đi bệnh viện. Ôn Ngọc cực kỳ thật sự nói.
Tô Thi Thi: ...
Cô thật sự không nghĩ muốn cùng Ôn tiểu thư ngây ngô hay Bùi tiên sinh mất đi chỉ số thông minh nói chuyện rồi. Bọn họ vậy mà đem chuyện này nói thật sự như thế!
Tôi bảo tồn thể lực. Tô Thi Thi nhắm mắt lại, cảm thấy được vẫn lại là trầm mặc an toàn nhất.
Chẳng thế thì nửa đường liền có khả năng đem đứa nhỏ này đều đã tức giận đến bò ra!
Bùi Dịch cho rằng cô đau đến không chịu nổi, lúc này cũng không dám tiếp tục nói chuyện với cô, chỉ gắt gao ôm cô, sợ cô bị xe làm xốc thêm đau.
Đi được nửa đường, Tô Thi Thi thật sự nhịn không được nói: Ba ba của bảo bảo, anh còn như vậy ôm ấp tiếp nữa, nó đều nhanh bị anh nặn ra rồi !
Bùi Dịch ngẩn ngơ: Nó nhanh như vậy liền muốn chui ra rồi hả ?
Tô Thi Thi tức giận đến muốn thăng thiên: Anh ôm ấp được xiết chặt bụng em rồi. Mặt khác, sinh con không có nhanh như vậy.
Bùi Dịch khẩn trương buông tay, trong lòng có chút ủy khuất.
Anh là lần đầu tiên làm cha, tuy bổ sung rất nhiều kiến thức. Nhưng thật sự gặp phải tình cảnh đến khi vợ sinh, quan tâm tất loạn, kết cấu đều đã vong hết.
Anh hiện tại cả đầu chỉ nhớ rõ đã từng thấy người nào đó khó sanh, người nào đó xảy ra chuyện ngoài ý... Cho nên nói, bình thường không có việc gì liền muốn rời xa mấy thứ khiến người ta tiêu cực, chẳng thế thì vào lúc bạn yếu đuối nhất những ý nghĩ đó càng mạnh mẽ hơn.
Bùi Dịch là càng nghĩ càng lo lắng, đến sau cùng, ôm mặt ngồi ở chỗ kia, chặt chẽ ngậm miệng lại, chỉ sợ chính mình không thông lại nói bậy, đem Tô Thi Thi tức đến thật xảy ra chuyện xấu.
Như thế nào có thể đem anh dọa thành như vậy. Tô Thi Thi bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô lúc này đã lãnh yên tĩnh trở lại, bụng cũng không đau giống như vừa rồi như thế.
Đến chỗ trong bệnh viện, đã có bác sĩ chờ. Trực tiếp đẩy hướng phòng bệnh VIP chuẩn bị sẵn.
Người nhà ở bên ngoài chờ. Y ta ngăn cản Bùi Dịch cùng Ôn Ngọc bọn họ, đem Tô Thi Thi đẩy mạnh vào bên trong phòng bệnh.
Bùi Dịch cùng Ôn Ngọc đứng ở trong phòng khách nghỉ ngơi, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, không ngừng mà ở trong phòng đi qua đi lại, hai người đều đã khẩn trương cực kỳ.
Cô ấy sẽ không có việc gì đúng không? Tôi đã tra qua rất nhiều tư liệu, trước cô ấy khám thai đều đã cực kỳ bình thường, nhất định sẽ bình an thuận lợi sinh em bé. Ôn Ngọc nói chuyện đều là run run, thân thể khẽ run, sợ hãi vô cùng.
Trong đầu cô này đều là hình ảnh lúc trước chính mình mất đi đứa bé một màn kia, càng nghĩ càng sợ hãi.
Cô đừng lo lắng, cô ấy không có việc gì. Bùi Dịch nhìn thấy Ôn Ngọc cái dạng này, trong lòng cũng cực kỳ cảm khái.
Tô Thi Thi không uổng công đối với Ôn Ngọc tốt như vậy, người bạn này tuy nhát gan tính tình ngang ngược, nhưng đối với Tô Thi Thi là thật lòng không có giả dối.
Lúc này, cửa bệnh phòng mở ra, bác sĩ đi ra.
Bác sĩ, phu nhân của tôi như thế nào rồi? Bùi Dịch bước nhanh đi lên, còn kém hướng vào xem.
Bùi tiên sinh không cần khẩn trương. Bác sĩ cười nói, Bùi phu nhân khả năng chính là vì hôm nay mệt nên sản sinh đau đớn, cách ngày sinh còn sớm. Các người qua hai ngày trở lại đi.