Cậu hẳn không phải là tập tục này cũng không biết đi? Tần Phong trừng mắt, giống nhìn quái vật một dạng, Trước cậu không phải nghiên cứu rất lâu rồi sao ?
Bùi Dịch tức giận liếc mắt nhìn anh.
Tần Phong lập tức giải thích: Cái này gọi là phong bao khởi đầu tốt đẹp, cấp cho tiền lì xì mới có thể đi vào đón cô dâu, lấy may mắn.
Bùi tiên sinh gần đây bị Tô Thi Thi giáo dục đặc biệt cần kiệm, lúc này liền không vui Cậu đã thấy một đám cưới truyền thống nào cần lì xì may mắn mới được đón dâu chưa?
Anh tuy nói như vậy, vẫn lại là từ trong lồng ngực lấy ra một chồng tiền lì xì .
May mắn sớm có chuẩn bị, chẳng thế thì đã mất mặt thiệt nhiều rồi.
Tần Phong buồn cười nhìn anh một, dơ tay gõ cửa: Tiền lì xì đến đây!
Ngay sau đó, trước mắt bọn họ sáng lên, cửa mở ra rồi.
Chỉ là người đứng ở cửa đã không phải Tiểu Ưu, mà là Ôn Ngọc. Phía sau Ôn Ngọc có vài vị phù dâu đang đứng.
Bùi Dịch nhìn thấy Ôn Ngọc, liền không nói một tiếng nhét qua một lì xì.
Ôn Ngọc còn không có phản ứng kịp, chỉ thấy trong tay có một lì xì, sững lại hai giây.
Cứ ngây ngốc như vậy, Bùi Dịch cho rằng cô chê không đủ, lại không nói một tiếng nhét qua một.
Ôn Ngọc càng im lặng như vậy, đứng tại chỗ không dám động, trong đầu một mực nghĩ Bùi Dịch là vui vẻ làm cho váng đầu rồi sao, vậy mà đối với các cô tốt như vậy!
Bùi Dịch thấy cô vẫn không cho mở, trầm mặc lại nhét qua một.
Ôn Ngọc lúc đã thấy trong tay nặng trịch, bởi vì gần đây trong khoảng thời gian này không quá thích cười, cho nên thời điểm ngẩn người đó là mặt không chút thay đổi.
Bộ dáng này ở trong mắt Bùi Dịch lại cực kì trấn định, cho rằng cô thu chưa đủ vừa ý nên mới không tránh đường.
Bùi Dịch hiện giờ cũng là không dám đắc tội vị Ôn tiểu thư này, đơn giản đem tiền lì xì trong tay đều nhét vào trong tay cô.
Ôn Ngọc bị dọa, giật mình, càng không biết nên phản ứng như thế nào.
Sau lưng cô, vài vị phù dâu kia đều đã đã sợ ngây người.
Tôi hôm nay xem như được mở trộng kiến thức về phù dâu. Ngọc từ đầu đến cuối chỉ đứng im ở đó, nói cái gì đều không cần phải nói, chú rể này liền ngoan ngoãn cho đưa tiền lì xì. Trong đó một vị phù dâu nhỏ giọng nói.
Các cô không phải là không tham gia qua hôn lễ của người khác, nhà khác cho tiền lì xì may mắn cũng không dễ dàng như vậy.
Chỉ là giờ phút này, như thế nào cảm giác có chút quái dị a!
Tần Phong. Bùi Dịch nghiến răng, vẻ mặt bình tĩnh kêu Tần Phong một tiếng.
Tiền lì xì anh đều đã đưa hết, vị Ôn tiểu thư này còn chưa tránh ra, mặt đều nhanh không nhịn được rồi.
Người anh em, tôi cũng không biết cái tình huống này là gì a! Tần Phong ở trong lòng kêu rên, nháy mắt với cô gái nhà mình một cái.
Nhưng Ôn Ngọc tựa như đang đi vào cõi thần tiên, không có bất kì phản ứng gì.
Trên người cậu còn có không? Bùi Dịch vụng trộm hỏi.
Tần Phong hoàn hồn, vội vàng gật đầu, lôi hết tiền lì xì trong người ra, tiến lên một bước đi đến trước mặt Ôn Ngọc, một lần nhét vào trong tay cô, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói.
Không được thế nữa, đừng làm cậu ta nổi giận.
Ôn Ngọc vẻ mặt đờ đẫn lúc này mới có chút thần thái, ngẩng đầu nhìn anh một cái, hoảng sợ, nhỏ giọng nói: Em. . . Các anh cho em tiền lì xì làm gì, em chỉ là ra nói với các anh một tiếng, ý là có thể. . .
Tần Phong lập tức che miệng Ôn Ngọc, quay đầu hướng về phía Bùi Dịch cười gượng nói: Nhanh lên vào đi thôi, đừng làm lỡ giờ lành.
Anh nói xong, liền kéo Ôn Ngọc tới một bên, dở khóc dở cười.
Bà cô ơi, những lời vừa nãy ngàn vạn lần đừng nói cho Bùi Dịch . Tần Phong nhỏ giọng nói.
Ôn Ngọc ngơ ngác liền gật gật đầu, cầm trong tay tiền lì xì hướng trước mặt anh quơ quơ: Vậy cái này làm sao bây giờ?
Tần Phong nhẹ cười: Em trước cứ cầm lấy.
A. . . . Ôn Ngọc gật gật đầu, còn có chút không rõ vừa rồi là chuyện gì xảy ra.
Em như thế nào lại sợ Bùi Dịch như thế ? Tần Phong bất đắc dĩ nói.
Anh đã rõ ràng, nếu không phải mới vừa Ôn Ngọc bị hù sợ, liền đều không có hoàn cảnh này.
May mà Bùi Dịch chỉ là sợ Tô Thi Thi biết anh lãng phí tiền bạc phạt anh, không hề thật sự so đo sự thật này.
Trải qua một cửa ải vào như vậy, Bùi Dịch trái lại không giống lúc trước khẩn trương nữa .
Tô Thi Thi từ khi anh xuất hiện, ánh mắt liền một mực trên người anh. Lúc này nhìn anh đi vào, ánh sáng trong mắt cô cũng càng ngày càng nóng bỏng, lại mang theo tia thẹn thùng, mang sự hấp dẫn rất cao.
Bùi Dịch mạnh xiết chặt quả đấm, theo bản năng hít sâu một hơi. Bị cô nhìn như vậy, anh chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng.
Bùi Dịch! Bùi Dịch nắm tay thành quyền, có chút khinh bỉ chính mình.
Giờ lành đến! Đúng lúc này, thời điểm bắt đầu hôn lễ người điều khiển chương trình bỗng nhiên hắng giọng hô một tiếng, nhất thời kinh tỉnh mọi người trong phòng.
Tô Thi Thi cuống quít dời mắt, âm thầm hít vào một hơi.
Thật sự quá dọa người rồi !
Bùi Dịch khẩn trương đi mau hai bước, đến chỗ trước mặt Tô Thi Thi . Phía sau, phù dâu phù rể nhóm người cũng đều theo đi lên.
Sau đó, phiền toái xuất hiện rồi. . .
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đứng đối mặt, giờ lành đã đến, Bùi Dịch được ôm Tô Thi Thi ra ngoài.
Nhưng hôm nay Tô Thi Thi bụng lớn như vậy, bị ôm cực kỳ dễ dàng đè phải bụng.
Tô Thi Thi chính mình cũng không biết Bùi Dịch định làm như thế nào. Đúng lúc này, chỉ thấy cửa có người tiến vào, mọi người quay đầu vừa thấy, đều đã trừng lớn mắt.
Chỉ thấy Dương Dũng đẩy mạnh đến một chiếc xe lăn!
Đến đây. Bùi Dịch ôn nhu kéo tay Tô Thi Thi, hướng tới xe lăn đi đến.
Ngồi xe lăn đi kết hôn? Tất cả mọi người sợ ngây người.
Các người cũng chơi quá lớn rồi!
Ngoạn chơi được cũng thật hoành tráng. Tô Thi Thi lúc này kỳ thật rất muốn lấy cái động chui vào!
Đúng là nhìn xe lăn tân hôn kia, cảm thấy được biện pháp này cũng không tệ như vậy. Dựa theo quy củ bà nội cô nói, cô dâu từ khi ra khỏi cửa đến khi lên kiệu , chân là không thể chạm xuống đất.
Ngồi xe lăn vừa lúc có thể giải quyết vấn đề này.
Chỉ là. . .
Tô Thi Thi yên lặng nhìn lướt qua xe lăn trước mắt, có chút đau đầu.
Mang thai chín tháng mặc áo cưới đỏ đi kết hôn còn chưa tính, vẫn còn ngồi lên xe lăn đi. . . Nghĩ muốn không lên trang nhất của tin tức nóng cũng khó rồi.
Chậm một chút. Ngay tại lúc Tô Thi Thi đang ngây người, bên tai nghe được giọng ấm áp của Bùi Dịch.
Tô Thi Thi hoàn hồn, đi về phía trước một bước, đứng ở trước xe lăn, chậm rãi xoay người.
Bên cạnh, đoàn nhóm người phù dâu lập tức đến giúp cô vén lên vạt áo cưới, trợ giúp cô ngồi vào trên xe lăn.
Ngay tại một khắc Tô Thi Thi ngồi xuống, Bùi Dịch bỗng nhiên quỳ một gối nửa ngồi ở trước mặt, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: Vợ yêu, về sau em già không đi lại được, anh sẽ làm như vậy giúp em đi đến bất cứ nơi nào em muốn.
Hôm nay làm em phải chịu những ủy khuất này, từ nay về sau, sẽ không bao giờ để em phải chịu khổ thêm một phút nào nữa.
( Mít : hic, Phát khóc : (( Muốn lấy chồng quạ :3 )
Chất giọng trầm trầm, vang lên trong phòng khách. Anh nói chính mình không am hiểu cách dỗ dành phụ nữ, nhưng Tô Thi Thi vẫn cảm thấy, lời tâm tình anh nói lên có thể làm cho người ta điên cuồng.
Bùi Dịch. . . Tô Thi Thi mũi đau xót, ánh mắt liền đỏ, nắm chặt tay anh, cảm động nói không ra lời.
Bên tai cô tựa hồ vang lên lúc trước thời điểm bà nội cô đề nghị cử hành hôn lễ anh có nói.
Chuẩn bị cũng khá ổn rồi ạ. Khi đó anh đã nói như vậy.
Đồ ngốc, anh đây là chuẩn bị bao lâu. Tô Thi Thi một bàn tay khẽ vuốt vuốt tay vịn xe lăn, lệ nóng doanh tròng.
Những thứ hoa văn này cô đặc biệt quen thuộc, với cảm nhận khi tiếp xúc trong đó, chỉ có Bùi Dịch mới khắc ra được.
Bùi Dịch, em thích nhất JK vì kiến tạo cột trung cổ trong thần miếu mây lành, nghe nói là chính anh ấy điêu khắc. Tuy nhiên công nghệ không so được cùng nhà điêu khắc chuyên nghiệp, nhưng đồ án đặc biệt tinh xảo, nhà điêu khắc khắc không được.
Đây là khi bọn họ bên nhau hông bao lâu bàn về kiến trúc, Tô Thi Thi nói đến thần tượng mình sùng bái.
Hiện giờ, cô đã biết Bùi Dịch chính là JK.
Xe lăn này, là chính tay anh làm. Vì hôn lễ này, anh đã chuẩn bị thật lâu thật lâu.
Chỉ là ngay tại thời điểm Bùi Dịch phụ giúp Tô Thi Thi ra khỏi cửa, Tô Thi Thi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề khác.
Cô nhìn thân thể mình mặc áo cưới màu đỏ, ngồi xe lăn màu đỏ. . .
Dưới lầu chờ đợi hẳn không là. . . Cô bị chính ý nghĩ của mình hù sợ rồi.