Ôn Ngọc nói xong những lới kia, lại trầm trầm ngủ thiếp đi.
Sinh non giống như ở cữ, cô lại là tình huống nghiêm trọng như thế, liên tiếp vài ngày tinh thần đều vẫn không tốt lắm, gần như đều luôn mê man.
Tần Phong làm ngày làm đêm một tấc cũng không rời canh giữ bên cạnh cô, một vẻ tìm cô nói chuyện.
Trước kia cô luôn luôn ghé vào lỗ tai anh líu ríu hết nói lại cười, hiện giờ cô an tĩnh như vậy, Tần Phong chỉ cảm thấy chính mình đều nhanh gấp đến điên rồi.
Bọn họ cũng chưa dám để cho Tô Thi Thi biết chuyện này.
Nhưng Bùi Dịch sợ đến lúc đó Tô Thi Thi biết càng thêm khổ sở, mỗi ngày đều đã gọi điện thoại đến để hiểu rõ tình huống.
Cô ấy vẫn chưa nhắc tới qua chuyện đứa bé? Bùi Dịch hỏi.
Uh'm. Tần Phong có chút cô đơn nói, Giống như thay đổi thành một người khác vậy. Bùi Dịch, tôi sợ cô ấy... Hơn phân nửa là đã biết chân tướng rồi.
Cậu có phải còn có chuyện gì dấu giếm hay không? Bùi Dịch trầm giọng hỏi.
Tần Phong trầm mặc một phen, nói: Tử cung tuy không sao, nhưng rất khó có thể lại mang thai. Tôi cũng là về sau mới biết được, ngày đó phẫu thuật không phải gây tê, cô ấy khả năng... Nghe được.
Tần Phong đã không nhớ được trong phòng mổ bác sĩ có nói đến chuyện về đứa bé hay không, nhưng xem tình huống hiện tại của Ôn Ngọc, hơn phân nửa là biết rõ rồi.
Cậu đừng vội, chăm sóc cho cô ấy. Tôi tìm một cơ hội nói với Thi Thi. Bùi Dịch nói.
Quân nhi không cho nói cho Thi Thi. Tần Phong thở dài, Trong lòng cô ấy hẳn là đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Bùi Dịch nghĩ nghĩ, nói: Thật sự không được, trước tìm bác sĩ tâm lý cho cô ấy xem.
Đã sớm đi tìm rồi. Cô ấy biểu hiện giống như người không có việc gì, bác sĩ nói cô ấy là di chứng điển hình sau khi gặp cú sốc. Tần Phong thở dài
Bùi Dịch trầm mặc.
Nhiệt náo nghiêm trọng như vậy, thật sự là ngoài dự đoán.
Hai người sau đó lại hàn huyên vài câu, tiện cúp điện thoại.
Mà Bùi Dịch nói chuyện điện thoại xong đang muốn tiến vào phòng ngủ, đã thấy Tô Thi Thi đứng ở cửa phòng ngủ, lúc này tâm liền là mạnh trầm xuống: Tiêu rồi!
Con của Ngọc? Tô Thi Thi có chút khẩn trương nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch cẩn thận quan sát một phen vẻ mặt cô, thấy cô không giống như hoàn toàn nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Không phải quá tốt. Bùi Dịch nhớ lại nội dung cuộc điện thoại vừa rồi, trên mặt một chút cũng không dám biểu lộ ra nửa phần, Khả năng mắc chứng u buồn, đang cùng Tần Phong thương lượng muốn tìm bác sĩ tâm lý khám cho cô ấy hay không .
Chứng u buồn? Tô Thi Thi lập tức kinh ngạc, Cô ấy cởi mở như thế, làm sao có thể sẽ mắc chứng u buồn?
Khả năng có chuyện mà chúng ta không biết. Trước kiểm tra nói thai nhi có hiện tượng thiếu máu, khả năng cô ấy áp lực khá lớn. Bùi Dịch kiên trì nói.
Hiện tượng thiếu máu không phải sau khi đứa bé sinh mới phát sinh sao? Tô Thi Thi sửng sốt.
Cô trong khoảng thời gian này đúng là bổ sung lại rất nhiều tri thức, đối với phương diện này cũng là có hiểu biết nhất định.
Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, nhớ lại trước hướng bác sĩ hiểu biết đến một chút tình huống, nói: Thiếu máu có vẻ nghiêm trọng cũng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, tạo thành sinh non hoặc là lưu thai...
Lưu thai? Tô Thi Thi cả kinh thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Phụ nữ có thai đối với những thứ từ ngữ này vốn là có vẻ mẫn cảm, lúc này nghe được cả người đều đã cảm giác không tốt rồi.
Bùi Dịch hận không thể đánh chính mình một cái tát, vội nói: Là có khả năng thôi, em đừng kích động, đến lúc đó lại để cho bọn họ còn phải chạy tới lo lắng em?
Anh... Anh la em! Tô Thi Thi mắt đỏ lên, giận đến chỗ.
Vợ yêu à, anh sai rồi! Bùi Dịch gấp vội xin tha.
Phụ nữ có thai tính tình tới cũng quá nhanh đi!
Anh đừng nghĩ muốn chuyển đề tài. Không được, em còn chưa thấy được ấy thật không yên tâm. Tô Thi Thi một bên hướng bên giường đi một bên nói thầm.
Bùi Dịch yên lặng lau mồ hôi lạnh. Cảm thấy được hai người khó hầu hạ nhất trên thế giới này, chính là Tô Thi Thi sau khi mang thai cùng di chứng sau cú sốc Ôn Ngọc rồi.
*****
Hồng thị tập đoàn, trong văn phòng phó tổng, Hồng Tinh Huy đã ba ngày sau mới biết được chuỵện Ôn Ngọc sinh non.
Cô ấy đem con tôi phá bỏ rồi hả ? Hồng Tinh Huy tức giận đến gương mặt tái nhợt đều đã đỏ lên, phối hợp với biểu tình âm trầm, muốn có bao nhiêu dọa người liền có bấy nhiêu dọa người.
Trợ lý của hắn sợ tới mức thở không dám thở, ấp úng nói: Tần Phong đem tin tức phong tỏa, tôi đây cũng là dùng rất nhiều biện pháp mới nghe ngóng được.
Trước Ôn Ngọc vào bệnh viện, lại ở trong bệnh viện một ngày một đêm mới xuất viện. Hồng Tinh Huy để cho hắn đi điều tra, kết quả điều tra ra chuyện lớn như vậy.
Người phụ nữ kia cũng dám! Nhất định là Tần Phong biết rõ đứa bé là con của tôi, cho nên mới để cho cô ấy phá bỏ đứa bé đi! Hồng Tinh Huy bị chọc giận muốn điên rồi.
Hắn vốn cũng chẳng phải thích trẻ con. Nhưng đây là một trò chơi hắn cùng Ôn Ngọc Tần Phong chơi đùa, trong trò chơi này hắn mới đúng là người qui định ra quy tắc trò chơi, làm sao có thể để cho Tần Phong nắm chắc quyền chủ động!
Nhị thiếu. Trợ lý yếu yếu kém kém nói, Đứa bé không phải là do cố tình bỏ, mà là... bị sinh non.
Bị sinh non? Hồng Tinh Huy lông mày cau lại.
Trợ lý gật đầu: Đứa bé có vấn đề, nghe nói là dị... Dị dạng.
Cái gì? Hồng Tinh Huy vẻ mặt cũng thay đổi, Con của tôi làm sao có thể dị dạng?
Đứa bé có phải con của cậu hay không còn không biết. Trợ lý ở trong lòng yên lặng nói thầm, không dám nói ra.
Hồng Tinh Huy trong lòng siêu cấp không thoải mái, tức giận đến giơ chân, một cước đá ngả lăn ghế dựa: Như vậy còn có thể ngoạn chơi như thế nào? Anh tôi nói Tần Phong khó chơi, không có đứa nhỏ này, tôi phải thực sự nghĩ biện pháp khác rồi.
Nhị thiếu, người vì cái gì nhất định phải cùng Tần tổng đối nghịch chứ? Trợ lý khó hiểu hỏi, nhớ tới đại thiếu gia dặn dò, hắn chỉ cảm thấy trên vai mình áp lực đặc biệt nặng nề.
Hồng Tinh Huy lạnh lùng nhìn hắn, cười nhạo nói: Anh tôi lại cùng cậu nói cái gì?
Trợ lý cúi đầu không dám nói lời nào.
Hồng Tinh Huy cười lạnh nói: Anh tôi không muốn báo thù cho cha, tôi có thể mặc kệ. Nhưng thù này, tôi là nhất định phải báo!
Trợ lý nhất thời không dám nói lời nào.
Người của Hồng gia có thù oán tất báo, mà Hồng Tinh Huy lại biểu hiện triệt đễ rõ ràng.
Vậy bây giờ Ôn tiểu thư bên kia...
Trợ lý lại vẫn chưa nói xong, di động Hồng Tinh Huy bỗng nhiên chấn động một cái.
Hồng Tinh Huy cầm lên vừa thấy, mày nhất thời nhíu lại, trong mắt hiện lên quét xuống hứng thú: Cô gái nhỏ vậy mà chủ động tìm tới cửa rồi hả ?
Ôn tiểu thư? Trợ lý cảm thấy bất ngờ.
Tin nhắn đúng là Ôn Ngọc gửi cho Hồng Tinh Huy.
Gửi đến là một tấm hình, không phải là ảnh gì đặc sắc. Hồng Tinh Huy phóng to bức ảnh, đọc nhanh như gió quét tiếp xuống, sắc mặt càng ngày càng đáng sợ.
Đệch! Hắn ném điện thoại đi hung hăng hướng tường ném đi, triệt để xù lông rồi.
Trung tâm thành phố, trong một nhà trọ cao cấp, Ôn Ngọc không có chút khí lực gì tựa vào ở trên giường, tay trái nắm chặt một cái điện thoại di động, tay phải nắm chặt một tờ giấy.
Chính giữa tờ giấy kia, viết chữ Báo cáo xét nghiệm ADN . Là Tần Phong vừa rồi đưa cho cô.
Báo cáo kết quả kiểm tra ADN, đứa bé là con của Tần Phong.
Ôn Ngọc đem di động đưa cho Tần Phong, nghĩ muốn bài trừ nụ cười tươi tắn, lại phát hiện mấy ngày không cười, đến cười đều sẽ không rồi.
Quân nhi. Tần Phong cầm tay cô, rõ ràng cảm giác được lúc anh cầm tay cô một khắc kia, cô co rúm lại một phen.
Nhưng cô không có rút tay về, thuận tay đem kết quả kiểm tra đưa cho anh, cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt anh, dùng ngữ khí khẩn cầu nói.
Anh nói anh đem Bảo Bảo chôn cất rồi phải hay không?
PhảI! Tần Phong kích động muốn nhảy dựng lên. Đây là gặp chuyện không may về sau, cô lần đầu tiên nhắc tới Bảo Bảo.
Cô rốt cục không kháng cự rồi !
Tần Phong, có thể cầu xin anh, hỏa... tán, sau đó đem phần báo cáo này đốt cho nó.
Anh đã thay nó chọn một chỗ trong khu mộ gia tộc rồi. Tần Phong ôm cô vào trong ngực, Chờ em thân thể tốt chút, chúng ta cùng đi.
Em... Không có khí lực, liền không đi. Ôn Ngọc nói xong liền kéo chăn, Em mệt nhọc, muốn đi ngủ.
Tần Phong tâm lại trầm xuống.
Như vậy, tới cùng là thật bắt đầu tiếp nhận hiện thực, hay vẫn lại là càng nghiêm trọng rồi hả ?