Một đầu xe tải lao tới chui vào tường, bức tường hoàn hảo nháy mắt sụp đổ. Bụi đất bay lả tả rơi rụng đầy trời, thổi tới trên mặt người, mù mịt tầm mắt.
Trong lúc hoảng hốt, Tô Thi Thi chỉ cảm thấy chính mình rơi vào rồi một vòng tay ấm áp, bên tai vang lên tiếng Bùi Dịch trầm trầm trấn an.
Đừng sợ.
Tô Thi Thi ngẩng đầu, sửng sốt cực kỳ: Anh như thế nào trở lại?
Bùi Dịch mím môi không nói chuyện, chỉ nghĩ muốn gắt gao ôm cô. Giờ phút này, anh chỉ nghĩ muốn hung hăng đánh cô một trận, kêu cô ngoan ngoãn ở trong nhà không được ra ngoài chạy loạn.
Nhưng anh không nỡ.
Trong đầu anh đều là vừa rồi một màn kia, sau lưng kinh xuất toàn thân mồ hôi lạnh, cường lực khống chế mới không để cho chính mình phát run vô dụng như thế.
Bùi Dịch, em... sai rồi. Tô Thi Thi đọc hiểu cảm xúc trong mắt anh, muốn biện giải, sau cùng vẫn lại là trầm thấp nhận sai.
Thi Thi cô không sao chứ? Thím Vương chạy qua, sợ tới mức sắc mặt đã toàn bộ trắng bệch.
Bên cạnh, Đoàn Tĩnh Đồng đều nhanh dọa khóc, khẩn trương nhìn Tô Thi Thi: Chị có muốn đi bệnh viện hay không?
Bùi Dịch nhướng mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu: Người nào dạy em không lễ phép như vậy? Kêu chị dâu!
Dứt lời, anh ôm Tô Thi Thi bên cạnh hướng trong viện đi đến.
Tô Thi Thi khóe miệng cong cong. Cô vốn cho rằng Bùi Dịch sẽ hướng Đoàn Tĩnh Đồng phát hỏa, nhưng hiển nhiên Bùi tiên sinh từ khi phải làm ba ba về sau, tính tình tốt lên rất nhiều.
Nhưng tính tình tốt tương đối, giáp mặt với vị Nhị thiếu gia Hỗ gia thiếu chút nữa đâm chết Tô Thi Thi khi đó, Bùi Dịch bình tĩnh làm cho người ta lông tơ dựng đứng.
Một vị Hỗ nhị thiếu nào đó bị mắc kẹt ở trong xe, lúc này chính đang tội nghiệp nhìn mấy người đi vào trong: Cái kia... Có thể giúp tôi mở cửa một chút hay không?
Hắn ra không được nha!
Ngu ngốc! Đoàn Tĩnh Đồng trợn trừng mắt, không rõ tên Nhị ca này của mình là giả vờ hay vẫn lại là thực ngốc như thế, vậy mà một vẻ xông lên tìm tai vạ.
Quả nhiên, nghe được tiếng của hắn, Bùi Dịch liền dừng bước.
Bùi Dịch xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua, nhìn đến Hỗ Quân Nhạc ngồi ở đầu xe mặt tái xám, nhàn nhạt mở miệng: Hỗ nhị thiếu đến nhà tôi tới cùng muốn làm cái gì?
Hỗ Quân Nhạc tim đập mạnh, xem không hiểu thái độ Bùi Dịch lúc này , thành thật trả lời: Tôi là đến đây nhận lỗi.
Nhận lỗi? Bùi Dịch đánh giá một phen trong thùng xe tải chở đầy những hộp đồ gì đó, mặt không đổi sắc nói, Hiện tại, cậu cần phải bồi thường cho chúng tôi thêm nhiều lễ vậy rồi.
Anh nhìn lướt qua đoạn tường bị tông sập kia, ngữ khí càng lúc càng mờ nhạt: Dùng tay cậu, đem tường hoàn nguyên. Đồng thời, cho cậu một cơ hội, có thể lựa chọn ở nơi này.
Bùi Dịch nói xong, tiện không lại xem Hỗ Quân Nhạc liếc mắt một cái, ôm Tô Thi Thi xoay người đi vào trong nhà.
Thím Vương khẩn trương bắt kịp, Đoàn Tĩnh Đồng cũng muốn theo sau, chỉ nghe Hỗ Quân Nhạc bỗng nhiên phát xuất một tiếng cười quái dị.
Anh ta vậy mà mời tôi ở nơi này? Hỗ Quân Nhạc hướng Đoàn Tĩnh Đồng hưng phấn mà ngoắc, Em nói xem anh ta có phải đã đồng ý để anh mang em đi rồi hay không?
Đoàn Tĩnh Đồng vẻ mặt giống nhìn ngu ngốc một dạng nhìn hắn: Anh là thực không hiểu hay là làm bộ? Anh trai tôi nhìn qua như là người dễ nói chuyện như vậy sao?
Cho anh ở nơi này... A... Đoàn Tĩnh Đồng cười lạnh, Tự cầu nhiều phúc đi.
Bùi Dịch chẳng qua đem Hỗ Quân Nhạc giữ lại, muốn từ từ hành hạ hắn mà thôi!
Nhóc con em như thế nào lại nói chuyện với anh như vậy! Hỗ Quân Nhạc trên mặt tươi cười cứng lại rồi, có cảm giác bị chọc thủng tâm sự quẫn bách.
Hắn đương nhiên biết ý tứ của Bùi Dịch, ở tại chỗ này chỉ sợ sẽ cực kỳ thảm. Nhưng không như vậy tự mình khuyên giải, hắn lại vẫn có thể làm sao?
Dù sao lại chạy không khỏi. Cùng với trở về bị cha nói tới chết, còn không bằng ngốc ở trong này với các người vẫn Thật thú vị hơn. Hỗ Quân Nhạc vỗ vỗ đầu xe, Nhóc con, lại đây hỗ trợ mở cửa ra.
Đoàn Tĩnh Đồng đi qua, cảnh giác nhìn hắn: Anh có phải có cái mục đích gì khác hay không? Tôi trước cảnh cáo anh, anh nếu là dám là tổn thương anh trai tôi còn có chị dâu tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!
Hỗ Quân Nhạc cười rộ lên, đánh giá cậu nói: Còn tuổi nhỏ trái lại đầy đủ nghĩa khí. Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi không uổng công thương em!
Hừ! Anh trai tôi đã sớm nhìn thấu anh, anh vẫn lại là ngẫm lại tình cảnh chính mình đi. Đoàn Tĩnh Đồng đưa tay kéo cửa, phát hiện cửa xe vặn vẹo kéo không ra, đành phải khom lưng nhặt lên một cục gạch, cạch cạch cạch đập bể.
Trong phòng đều có thể nghe tiếng cạch cạch. Tô Thi Thi cảm thấy được có chút ầm ĩ, theo bản năng xoa xoa huyệt Thái Dương.
Bùi Dịch liếc mắt một cái, xoay người liền đối với thím Vương nói: Kêu Dương Dũng đến đem chiếc xe kia kéo đi.
Được, tôi lập tức đi. Thím Vương khẩn trương cũng như chạy trốn chạy đi.
Tô Thi Thi nhìn thím Vương gần 60 tuổi chạy trốn giống như bé gái, cười nhìn Bùi Dịch: Anh xem anh đi, bản mặt không có việc gì thời điểm, so với tức giận lại vẫn khủng bố hơn, xem dọa người rồi kìa.
Em có phải muốn anh tính sổ với em? Bùi Dịch sắc mặt trầm trầm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi nhất thời yên rồi.
Loại chuyện xảy ra hôm nay này, ai có thể liệu đến. Nếu thật muốn so đo những thứ này, cô về sau có phải đến cửa phòng đều không thể đi ra luôn hay không!
Anh có cảm thấy được Hỗ Quân Nhạc biểu hiện có chút quá rõ ràng rồi hay không ? Hắn sợ chúng ta như thế, sao lại vẫn một cái vẻ quấn lấy không buông? Tô Thi Thi chuyển đề tài hỏi.
Bùi Dịch lôi kéo cô ngồi xuống, gật gật đầu: Hắn muốn nghe được tin tức hiện tại của Hỗ Sĩ Minh.
Hỗ Sĩ Minh không muốn gặp hắn? Tô Thi Thi hỏi.
Người nào cũng không gặp. Bùi Dịch nói xong sắc mặt cổ quái nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, Hắn đặc biệt nói rõ, không gặp anh và em.
Ách... Tô Thi Thi cười mỉa, Xem ra anh thật sự là đem hắn tức giận đến không nhẹ ha.
Anh thấy là hắn làm chuyện xấu hổ, tự biết không mặt mũi gặp người. Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
Tô Thi Thi không nói gì. Ở phương diện này, cô tuyệt đối không cùng Bùi Dịch tranh, chẳng thế thì chọc giận anh vậy thì khó mà dỗ dành rồi.
Vậy anh hiện tại muốn như thế nào? Không sợ hắn đem nhà chúng ta bùng nổ rồi hả ? Tô Thi Thi nhìn nhìn hai anh em bên ngoài chính đang cạch cạch cạch gõ cửa xe.
Bùi Dịch nghiêm trang nói: Để cho hắn đến ở tòa nhà bên cạnh kia, Hỗ Sĩ Minh bồi thường cho chúng ta rồi. Anh quyết định đem sân hai nhà đả thông.
Anh tựa vào ở trên ghế sofa, lười biếng liếc mắt nhìn bên ngoài: Trong nhà vừa lúc thiếu người dọn dẹp.
Dọn dẹp... Ha ha, Bùi tiên sinh người thực anh minh. Tô Thi Thi không biết nói cái gì cho phải.
Bên cạnh là của Hỗ Sĩ Minh? Tô Thi Thi nhớ tới Bùi Dịch vừa rồi nói, nhíu mày hỏi.
Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, tuyệt đối không nghĩ muốn nói cho cô, trước đó Hỗ Sĩ Minh đang ở bên cạnh rình coi cô mấy ngày!
Người đứng tên là hắn. Bùi Dịch viện đại một cái lý do nói.
Hắn làm sao có thể tới vùng ngoại thành mua nhà dân? Tô Thi Thi nghĩ mãi không xong, gõ gõ đầu mình, không đi phiền não rồi.
Vì thế, Hỗ Quân Nhạc rất không dễ dàng từ trên xe bước xuống, cửa còn không có tiến vào, đã bị Dương Dũng dẫn đến tòa rách nát hoang vắng có thể so với quỷ ốc bên cạnh kia, tại chỗ liền sắp khóc.
Bùi Dịch là trở về lấy văn kiện, lấy xong liền đi rồi.
Tô Thi Thi nhìn bóng lưng anh rời đi, cảm thấy được anh là vì biết Hỗ Quân Nhạc đến đây, cố ý kiếm cớ trở về nhìn cô.
Mà ngay tại Tô Thi Thi ở nhà an thai thời điểm, Ôn Ngọc bên kia lại qua được quá không yên ổn.
Mấy ngày liên tiếp, Hồng Tinh Huy liền cùng âm hồn không tiêu tan một dạng, vẫn quấn cô gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho cô. Ôn Ngọc lại không dám nói cho Tần Phong, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy được chuyện này vẫn lại là nói cho Tô Thi Thi hỏi một chút ý kiến của cô.
Hôm nay cơm nước xong thời điểm, Tô Thi Thi còn đang ăn canh, điện thoại liền vang rồi.
Ngọc? Tô Thi Thi trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, đắc ý nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, Anh thua, còn chưa tới mười ngày nha, Ngọc tìm em rồi.
Cô nói xong liền nghe điện thoại, không thấy được thần sắc Bùi Dịch có vẻ đăm chiêu.