"Nghiệt chủng! Ta hôm nay liền đem mày cùng con chó đó đi xử lí! Người đâu, trói chúng lại đánh chết cho ta!"Đoàn Kế Hùng chỉ vào Tô Thi Thi cùng con chó, thẹn quá hoá giận nói.
"Lão gia, cô ấy hiện tại là người của ta, lại vẫn hi vọng người nể mặt ta, không cùng cô ấy so đo." Bùi Dịch một tay ôm Tô Thi Thi vào lòng, không nhanh không chậm nói.
Giọng điệu bình thản, giống như đang nói chuyện phiếm.
Đoàn Kế Hùng tức giận đến thiếu chút nữa chửi ầm lên. Tiểu tử này thật đúng là cho rằng chính mình sợ nó hay sao? Ba lần bốn lượt ngăn cản ông giáo huấn đứa cháu gái bất hiếu này.
"Bùi Dịch, bây giờ con không cần nhúng tay. Nó dung túng chó của mình gây chuyện, chẳng lẽ ta còn không được giáo huấn nó sao?" Đoàn Kế Hùng lạnh mặt nói.
Bùi Dịch cười nhạt: "Lão gia nghĩ sai rồi, chó là do ta nuôi. Mà hiện tại không có chứng cớ chứng minh con chó đã làm sai chuyện, lão gia như vậy vô duyên vô vớ muốn đem nó đi đánh chết, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng?"
"Con... Chẳng lẽ ta nói oan cho nó?" Đoàn Kế Hùng trên mặt thoắt xanh thoắt trắng.
Bùi Dịch này thật đúng là lời gì cũng dám nói, đổi trắng thay đen, năng lực quả thực so với ông còn muốn lợi hại hơn.
"Gâu Gâu!" Không biết có phải hay không phá phách còn chưa đủ, chú chó lúc này đột nhiên đứng lên, hướng về phía Đoàn Kế Hùng điên cuồng sủa một tiếng, sau đó vung chân liền chạy tới ngưỡng cửa đi mất.
Những người khác cũng lập tức đi theo chạy ra ngoài. Đoàn Kế Hùng trợn mắt: "Bắt lấy nó cho ta!"
Bùi Dịch lãnh đạm nghiêm mặt nhìn Dương Dũng ra hiệu bằng mắt, Dương Dũng lập tức đuổi theo.
Bên này Đòan Hòa Dự cũng đỡ Đoàn Kế Hùng, thở phì phì đuổi theo con chó kia. Đại Cẩu tử tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát liền biến mất.
Tô Thi Thi chạy đến bên ngoài nhìn bóng lưng Đại cẩu tử rời đi, thiếu chút nữa chửi ầm lên.
Sắc cẩu, hẳn không lại đi tìm chó ngao Tây Tạng kia nữa chứ?
"Dương Dũng, nhanh lên đi dẫn nó trở về!" Tô Thi Thi nhìn Dương Dũng đuổi theo, vội vàng nói.
Dương Dũng gật đầu, lập tức chạy vội đi.
Thời điểm Tô Thi Thi bọn họ đuổi đến, rõ ràng phát hiện Đại Cẩu tử kia đang ở chuồng chó, chó ngao Tây Tạng Tiểu Vịnh vô cùng thân thiết thay nó liếm lông mao.
Dương Dũng liền đứng ở bên ngoài chuồng chó, thoáng muốn đến gần, chó ngao Tây Tạng liền nhe răng trợn mắt, chỉ cần manh động liền cắn chết anh. Dương Dũng cũng không dám động.
Giống như nghe được tiếng bước chân, Đại Cẩu tử đầu dựng lên, hướng tới Tô Thi Thi lè lưỡi, cực kỳ chân chó gầm lên hai tiếng, lập tức lại nằm úp sấp trở về trên mặt đất, để cho chó ngao Tây Tạng giúp nó liếm lông mao.
Tô Thi Thi dở khóc dở cười, lần này thật sự là nhảy vào Hoàng Hà đều không rửa sạch rồi.
Thở hổn hển đuổi theo, Đoàn Kế Hùng thấy một màn như vậy, tức giận thiếu chút nữa thở không nổi đi.
"Lần này các người còn có cái gì giải thích? Đem con chó kia bắt lại, đánh chết!"
"Lão gia, Tiểu Vịnh giống như che chở nó, chúng tôi từ đầu tiếp cận không được nó!"
"Ngươi... Buồn cười, buồn cười!" Đoàn Kế Hùng tức giận đến thật sự muốn bốc khói, muốn nói thẳng đem chó ngao Tây Tạng cũng đánh chết, đúng là lại không nỡ.
Nhưng có chó ngao Tây Tạng thủ thế, người ngoài từ đầu tiếp cận không được chuồng chó, càng không thể mang Đại Cẩu tử kéo ra.
"Đều là do tiểu tiện nhânmày, nhất định là mày xúi bậy!" Đoàn Kế Hùng quay đầu nhìn Tô Thi Thi đang đứng ở một bên, mi mắt nhất thời liền nhắm lại, thở phì dơ tay liền muốn đánh tới.
Tô Thi Thi đang nhìn Đại Cẩu tử, nhất thời không phát hiện, chờ cô phản ứng kịp, liền nhìn đến Đoàn Kế Hùng đã dơ tay hướng mình đánh tới. Chỉ cảm thấy một trận gió truyền đến, cô theo bản năng nhắm nghiền mắt.
Nhưng mà không như cô dự liệu sẽ có đau đớn, cô hơi hơi mở mắt ra, phát hiện trước mặt có một bàn tay tiếp được bàn tay Đoàn Kế Hùng.
"Bùi Dịch?" Tô Thi Thi ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện là Bùi Dịch bảo vệ mình, trong lòng nhất thời ấm áp, hốc mắt hơi có chút ướt át.
Cô không phải lần đầu tiên bị Đoàn Kế Hùng đánh, nhưng người Đoàn gia chưa từng có giống anh bảo vệ cô như vậy.
"Bùi Dịch, trong mắt con còn có phụ thân là ta không?" Đoàn Kế Hùng mặt triệt để trầm tiếp xuống.
Đứa con riêng này của ông tuy không có chính thức cho làm con thừa kế hợp pháp đến Đoàn gia, nhưng từ trên danh nghĩa, ông liền là phụ thân của anh.
"Lại vẫn xin lão gia bớt giận." Bùi Dịch buông tay ông ra, không mặn không nhạt nói.
"Con..." Đoàn Kế Hùng tức giận đến mặt đều đỏ, đang muốn phát hỏa, mặt sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Nhậm Tiếu Vi.
"Tiểu Dịch, con sao có thể đối phụ thân con không lễ phép như vậy?" Nhậm Tiếu Vi vội vội vàng vàng đi tới, oán trách trừng mắt nhìn con trai một cái.
Bùi Dịch ánh mắt âm u, đối với mẹ mình, anh vẫn cực kỳ tôn trọng. Lập tức hơi hơi thấp hơn đầu, không có nói nữa.
"Bà tới vừa đúng lúc, bà xem con trai của bà, hiện tại hoàn toàn không đem ta để vào mắt, ta ngay cả con chó cũng không có thể xử lí! Còn có cái Tiểu Tiện nhân này..."
"Phiền toái Đoàn lão tiên sinh nói chuyện tôn trọng một chút, người tôn trọng người khác, người khác mới sẽ tôn trọng người." Tô Thi Thi nhịn không được nói.
Toàn bộ nguyên nhân gây ra chuyện này đều là cô, cô không nghĩ vì cô mà để cho Bùi Dịch bị gây khó dễ, lại càng không muốn để cho mẹ của Bùi Dịch ckhó xử.
"Nơi này tới phiên cô nói sao?" Nhậm Tiếu Vi thần tốc nói.
Đoàn Kế Hùng vốn dĩ còn muốn chửi ầm lên, gặp vợ đã mở miệng giáo huấn, liền đem lời nói nuốt trở vào.
Tô Thi Thi tuy nhiên trong lòng có chút không thoải mái, nhưng là biết Nhậm Tiếu Vi là giúp mình, vì thế cúi đầu, cũng không nói thêm gì.
Không khí dịu đi một chút, Nhậm Tiếu Vi âm thầm nhìn Bùi Dịch liếc mắt ra hiệu, rồi mới xoay người đối với Đoàn Kế Hùng nói: "Sự tình đều đã đã xảy ra, ông nên bớt giận. Mới sáng sớm cả trang viên đều loạn cả lên, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười."
Đoàn Kế Hùng lông mi dựng lên, lạnh giọng nói: "Còn không phải con trai của bà cùng tiểu tiện nhân kia làm ra sao."
Nhậm Tiếu Vi đỡ cánh tay Đoàn Kế Hùng, thở dài: "Ông cũng không phải không biết tính tình Tiểu Dịch, nó làm sao lại cố ý để con chó làm càng? Chuyện này tôi nghĩ chỉ là hiểu lầm."
"Hừ!" Đoàn Kế Hùng hừ lạnh một tiếng, nhưng không có tiếp tục thăm dò vấn đề này.
Bùi Dịch tính tình cổ quái cực kỳ, mà còn hiện giờ anh bên ngoài là thương nhânkiệt xuất tài năng, lại càng để cho ông kinh hãi không thôi.
Đợi một thời gian, tất cả Đoàn gia phỏng chừng không ai có thể đầy đủ năng lực ngăn chặn anh. Cho nên ông để cho con trai của mình cùng những người khác trong Đoàn gia đều không được trêu chọc đứa con riêng này.
Bùi Dịch ôm bả vai Tô Thi Thi, nhàn nhạt nói: "Thi Thi còn phải đi đi làm, chúng tôi đi về trước."
Tô Thi Thi ánh mắt tối sầm ám, do Bùi Dịch ôm mình hướng biệt thự đi đến.
Nhìn đến Nhậm Tiếu Vi cùng Đoàn Kế Hùng, cô không khỏi nghĩ tới bà nội cô, năm đó bà nội cô vì Đoàn Kế Hùng trả giá tất cả, nhưng cuối cùng vẫn lại rơi vào kết cục ly hôn.
Người Đoàn gia cho tới bây giờ đều vô tình, mà đi theo Đoàn Kế Hùng lâu nhất, liền là vị phu nhân nhỏ hơn hơn ông ta hai mươi mấy tuổi này Nhậm Tiếu Vi. Mẹ của Bùi Dịch.
Tô Thi Thi có chút ảo não vỗ phía dưới, quan hệ này cũng thật loạn.
"Em không cần suy xét những thứ này, em chỉ cần biết rằng, em là người phụ nữ của tôi, lập tức sẽ trở thành vợ của tôi là được."
Bùi Dịch như là con giun trong bụng Tô Thi Thi, liền biết cô đang nghĩ cái gì. .
Tô Thi Thi buồn bực ngẩng đầu nhìn anh: "Anh cảm thấy bọn họ sẽ đồng ý sao?"
Bùi Dịch yên lặng nhìn Tô Thi Thi: "Tôi có cần bọn họ đồng ý không?" Chuyện của anh cho tới bây giờ đều là chính anh quyết định.
Anh nhìn Tô Thi Thi ngẩn người, khóe miệng nhếch lên, nhàn nhạt nói: "Cô gái ngốc, em đi làm muộn rồi kìa."