Hỗ Sĩ Minh tiên sinh cùng phu nhân Dace gặp mặt tại sân bay, hai người nhìn quan hệ hòa hợp. Hỗ Phi hợp tác có xác thực hay không?
Ví như Hỗ Phi hợp tác, Hợp Hán Kiến Nghiệp không biết có lại vì áp lực tuyên bố đóng cửa hay không?
Hợp Hán Kiến Nghiệp là bao năm qua mới có một công ty tự mình tìm đường chết.
Các loại tin tức đầu đề, tiêu đề đa dạng chồng chất, làm cho người ta không khỏi hoa mắt chóng mặt.
Tô Thi Thi ngồi ở trên sofa trong phòng họp Sunshine, cầm một tờ báo cẩn thận nhìn. Bên cạnh, Bùi Dịch cùng Tần Phong chính đang đang thương lượng đối sách.
Vậy thì trước như vậy. Bùi Dịch gật gật đầu, đứng lên.
Bùi Dịch gật đầu, đi tới cầm lấy tờ báo trong tay cô, gấp lại: Anh rất hiểu biết tính tình Dace, Hỗ thị đã không đáng để bà hợp tác. Bà ta sẽ phải trực tiếp lựa chọn hợp mua.
Kế hoạch đây trước của chúng ta vẫn lại là khả thi? Tô Thi Thi mắt sáng lại sáng.
Trước cô cùng Tần Phong cùng hành động trước cũng đã suy xét qua vấn đề này, trước đó làm ra một bộ phương án.
Bùi Dịch vuốt vuốt nhu tóc cô, sủng nịch nói: Bộ phương án kia của em phân tích cực kỳ đúng. Dù sao, luận phá của, không ai so với qua được em.
Tô Thi Thi vừa nghe, trên mặt thoắt xanh thoắt trắng, miễn bàn có bao nhiêu đặc sắc rồi.
Có ai như anh có bộ dạng này khen ngợi người ta à?
Bất quá bọn họ muốn cùng Hỗ Sĩ Minh hợp lại chính là phá sản. Hỗ Sĩ Minh còn phải kiêng kỵ nhiều chỗ của Hỗ gia, cho dù là kẻ điên cũng không có khả năng giống Tô Thi Thi bọn họ như vậy bất chấp bất cứ giá nào.
Cho nên, chúng ta thắng đã định đúng không? Tô Thi Thi kích động không thôi.
Mục đích của bọn họ là hủy đi Hỗ gia. Đem Hỗ thị đả kích thật thảm, đến lúc đó bọn họ bị Dace thu mua lại càng sạch sẽ. Đến lúc đó, Hỗ gia trên cơ bản là danh nghĩa, theo chân bọn họ mong muốn một dạng.
Hai người điên các người, chẳng lẽ liền đều không ngẫm lại tình cảnh chúng ta cũng sẽ không so với Hỗ gia tốt hơn chỗ nào à? Tần Phong chịu không nổi nói.
Anh tuy giúp đỡ Tô Thi Thi cùng phá của, nhưng anh là khó chấp nhận.
Tô Thi Thi nhíu mày: Chẳng qua ra nước ngoài sống thôi, thế giới lớn như vậy, chúng ta mỗi người trên tay đều có kỹ năng tốt, đến đâu cũng đều có thể đặt chân.
Tô Thi Thi nói xong lộ ra một cái vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: Tôi quên, Tần tổng anh hẳn không chỉ là một cái bình rỗng kêu to đi. Vậy xong rồi, anh về sau được dựa vào Ngọc nuôi rồi.
Em! Tần Phong tức giận đến cái mũi đều phải méo lệch, trừng mắt nhìn Bùi Dịch, Em ấy ức hiếp tôi như thế, cậu tới cùng cũng mặc kệ không quản!
Bùi Dịch đang bận bóc cam cho Tô Thi Thi, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: Nhỏ tiếng chút, đừng dọa đến con tôi.
Tần Phong:...
Đừng tưởng rằng chỉ có các người mới có thể ân ân ái ái! Tần Phong tức giận đến quay đầu bước đi.
Dù sao bất luận thảo luận phương án như như thế nào, cũng chỉ có một phương châm - - phá sản!
Đợi cho đem Hợp Hán Kiến Nghiệp bị bại không sai biệt lắm, Hỗ gia cũng xong đời rồi.
Một đám người điên! Tần Phong vừa đi vừa nói thầm.
Tô Thi Thi cười nghiêng ở trên ghế sofa: Anh ta gần đây vẫn luôn lạnh nhạt với Ngọc, sớm nên anh ta một bài học rồi.
Bùi Dịch lột quả cam xong đưa cho cô: Cậu ấy cùng Ôn tiểu thư còn có vấn đề khác, em đừng quá tham gia, để cho chính bọn họ giải quyết.
Tô Thi Thi một mảnh quả cam mới vừa ném vào trong miệng, nghe vậy sửng sốt một phen, có chút lo lắng.
Bọn họ đều đã là người trưởng thành, có phương thức xử lý của chính mình. Bùi Dịch an ủi.
Em biết rõ. Tô Thi Thi rầu rĩ gật gật đầu.
Bên kia, Hỗ Sĩ Minh đã đón Dace, trên đường các phóng viên điên cuồng đuổi theo, về tới Cao ốc Hỗ thị.
Khiến người ngoài ngạc nhiên hơn chính là, Trạm Dẫn Lan vậy mà cũng là mới vừa nhận được tin tức. Cô ta không kịp đi sân bay, trực tiếp chạy tới Cao ốc Hỗ thị. Mẹ. Trạm Dẫn Lan nhìn vị phu nhân kia đoan trang cao quý đang hướng tới chính mình đi tới, trong lòng không tự giác có chút khẩn trương.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Dace bắt đầu, cô ta cũng có chút sợ bà. Cho dù về sau trở thành con nuôi của bà, cô ta vẫn như cũ sợ bà.
Dace mang trong mình bốn dòng máu, có màu tóc đen của người phương Đông, có bộ mặt hình dáng của người phương Tây, từ nhỏ đã học song ngữ trung anh, cử chỉ tao nhã, là tiểu thư quý tộc nổi danh trong thượng lưu Âu châu.
Hiện giờ, bà ta đã năm mươi mấy tuổi, vẫn như cũ tao nhã như lúc ban đầu.
Lan. Dace nhìn thấy Trạm Dẫn Lan, lộ ra cái tươi cười hiền lành, cùng cô ta làm một cái chào hỏi kiểu kề mặt, nhìn cô ta cười nói, Mẹ đã lâu không gặp con rồi.
Dẫn Lan rất nhớ mẹ. Trạm Dẫn Lan lộ ra một cái nụ cười mê người, tiến lên ôm lấy cánh tay bà ta.
Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt đưa mắt nhìn Trạm Dẫn Lan, đem nhóm người bọn họ mời vào văn phòng chính mình.
Cửa đóng lại kia một khắc, Trạm Dẫn Lan tim đập một phen, theo bản năng nhìn mẹ nuôi của chính mình.
Chú ý tới ánh mắt của bà, Dace xoa xoa cánh tay của cô ta, nói: Mẹ cùng Hỗ tổng có chuyện muốn nói, con đi bên ngoài chờ ta.
Trạm Dẫn Lan sửng sốt một phen, trong lòng có loại dự cảm không tốt lắm. Cô ta không dám ngỗ nghịch bà, gật gật đầu liền đi ra ngoài.
Trong văn phòng rất nhanh cũng chỉ còn lại có Hỗ Sĩ Minh cùng Dace hai người.
Mời ngồi. Hỗ Sĩ Minh hướng tới sô pha làm cái động tác mời.
Dace hơi mỉm cười gật gật đầu, cử chỉ tao nhã.
Hỗ Sĩ Minh âm thầm đánh giá vị phu nhân này, tâm không kiềm chế được phát trầm.
Đây không phải một vị đối thủ đơn giản.
Thư ký pha trà xong tiến vào, rất nhanh muốn đi ra ngoài.
Mời. Hỗ Sĩ Minh thay Dace rót một chén trà.
Dace cầm lấy Cốc trà bạch ngọc, đưa tới chóp mũi nhẹ ngửi một phen, hưởng thụ tán thưởng nói: Trà Vũ Tiền Long Tĩnh. So với trà tôi uống ở Âu châu vẫn ngon hơn.
Bà ta nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn Hỗ Sĩ Minh: Tôi cực kỳ thích văn hóa quý quốc. Nơi này toàn bộ, đều là mê người như thế.
Hỗ Sĩ Minh cũng uống ngụm trà, cười nhạt nói: Cho nên, người mới có thể đầu tư vào thôn Thành Trung?
Không sai. Nghĩ đến cậu hẳn là hiểu biết mục đích của tôi rôi, tôi không thích lãng phí thời gian. Dace đặt cốc trà xuống, lời nói ôn nhu, Tôi muốn được trở thành người nắm quyền chủ đạo thôn Thành Trung.
Hỗ Sĩ Minh trong lòng căng thẳng, quả nhiên bị hắn đoán đúng rồi!
Hắn mặt không biến sắc nói: Người tại nơi khác khai phá một cái hạng mục giống như vậy.
Dace lắc đầu, thật sự nói: Cậu không rõ. Không có một cái quốc gia có thể giống quý quốc một dạng, kiến tạo được thôn xóm thành như vậy. Tôi đã xem qua bản vẽ của Bùi Dịch thiết kế, cũng biết kỹ thuật văn hóa truyền thống của quý quốc, chỉ có ở trong này, mới có thể thực sự khôi phục văn hóa trong quá khứ.
Hỗ Sĩ Minh tâm mạnh chìm đến đáy cốc. Hắn nhìn đến Dace trong mắt hiện lên cuồng nhiệt, này cũng không phải là điềm tốt.
Quả nhiên, Dace nói: Tôi sẽ hợp mua Hỗ thị, nếu cậu nguyện ý, tôicó thể giữ lại vị trí riêng cho cậu.
Hỗ Sĩ Minh âm thầm bóp bóp nắm tay: Nếu tôi nói không thì sao?
Cậu không có lựa chọn. Dace vẫn như cũ mặt mỉm cười, nhưng trong giọng nói lại mang theo mười phần de dọa.
Hỗ Sĩ Minh trầm mặc thật lâu sau, trầm giọng nói: Tôi muốn bảo toàn Hỗ gia.
Tôi có thể cho Hỗ gia áo cơm không lo. Dace tự mình rót một ly trà cho chính mình, cười nhạt nói, Hỗ tổng là người thông minh, cậu hẳn là biết đạo lý núi xanh còn đấy không lo không củi đốt.
Loại thời điểm này, không người nào nguyện ý lội vũng nước đục này. Nếu cậu không chọn lựa chọn hợp mua, như thế tiếp theo cũng sẽ bị Bùi Dịch triệt để hủy đi Hỗ gia.
Loại thời điểm này? Hỗ Sĩ Minh cười lạnh, Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thời điểm sao?
Dace trên mặt tươi cười rốt biết mất, không hề chớp mắt nhìn hắn: Nếu không đồng ý, tôi không ngại áp dụng phương pháp khác.