Bùi Dịch, tôi... Tôi thật muốn đánh chết cậu! Tần Phong tức giận đến trên mặt thoắt xanh thoắt trắng, trong mắt tơ máu càng khủng bố rồi.
Lúc này, anh ta tựa như người vợ cố tình gây sự, đối với chồng mình hô: Cậu nói, cậu tới cùng muốn làm gì? Không có hậu chiêu? Vậy cậu... Cậu chuẩn bị ngồi tù sao?
Sau cùng một câu, thanh âm của anh rõ ràng thấp hơn xuống, mang theo một tia nghẹn ngào.
Tần Phong hai mắt màu đỏ, liền như vậy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Bùi Dịch, muốn anh nói ra cái nguyên do vì sao.
Anh ta chờ mong Bùi Dịch nói là cậu ấy nói đùa mình, nhưng Bùi Dịch trầm mặc lại để cho anh ta suy sụp vô lực.
Bùi Dịch chỉ là lẳng lặng nhìn anh ta, bộ dạng thản nhiên cam tâm chấp nhận toàn bộ mọi chuyện.
Oành! Tần Phong một quyền đánh ở trên bàn.
Cửa ầm một tiếng liền mở, hai cảnh sát canh giữ ở bên ngoài vội tiến vào, cảnh giác nhìn hai người Bùi Dịch.
Không có việc gì. Tần Phong sắc mặt không tốt khoát tay.
Hai vị cảnh sát thấy thế, không nói cái gì, một lần nữa rời khỏi đóng cửa lại.
Bùi Dịch nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, trầm giọng nói: Nếu cô ấy muốn làm cái gì, cậu giúp đỡ một chút.
Tần Phong trong mắt huyết sắc tựa hồ càng thêm một chút, hận không thể hung hăng đánh cho anh một trận.
Nếu quan tâm em ấy như thế, cậu cứ như vậy đối với em ấy? Cậu rõ ràng biết cậu sau khi đi vào đây, em ấy ở lại sẽ phải gánh chịu những gì! Tần Phong một vẻ bình nứt không sợ bể, Gặp chuyện không may xong cậu chuyện gì cũng không làm, bởi vì trên tay Hỗ Sĩ Minh còn nắm điểm yếu gì của cậu đúng không?
Bùi Dịch, tôi xem như hiểu rõ rồi! Cậu cho tới bây giờ không coi tôi như anh em! Chuyện lớn như vậy, cậu liền gạt chúng tôi làm! Được, cậu vĩ đại đúng không? Cậu đem chính mình lộng vào được, cậu để cho chúng tôi ở bên ngoài vì cậu lo lắng...
Tần Phong nói xong, giọng nói lại nghẹn ngào hẳn lên: Này cũng không phải là đùa giỡn. Hỗ Sĩ Minh hắn không chỉ... mà còn là muốn cậu thân bại danh liệt, cậu...
Tần Phong gầm lên hồi lâu, thấy Bùi Dịch chỉ là lặng im ngồi ở trên chỗ sắc mặt bình tĩnh, liền giống như không phải đang cùng anh nói chuyện một dạng.
Anh giận dễ sợ: Đệ*h, mẹ nó, tôi là xui tám đời mới làm anh em với cậu!
Anh ta phiền não tóm lấy tóc vò vò, buông vũ khí đầu hàng: Cậu tới cùng muốn tôi làm như thế nào!
Bùi Dịch ngẩng đầu, trầm tĩnh nhìn anh ta: Nghe lời Thi Thi là được.
Tôi... Tần Phong thiếu chút nữa một bụng máu phun ra đây, hung tợn nói, Tôi dám cá, Tô Thi Thi nhất định nghĩ muốn bóp chết cậu!
Bùi Dịch vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, ngồi ở trên chỗ cũng không nói thêm gì.
Tần Phong thấy thời gian không sai biệt lắm, đứng lên đi tới cửa, tay cầm tới cửa thời điểm, nhịn không được quay nhìn anh: Thi Thi đi giải quyết công việc xong khẳng định muốn tới gặp cậu. Hiện tại gặp cậu một lần không dễ dàng. Cậu...
Cậu muốn thấy em ấy hay không?
Bùi Dịch thân thể mạnh cứng đờ.
Nếu nói lúc trước anh vẫn biểu hiện thật bình tĩnh, nhưng mà nhắc đến chuyện gặp được Tô Thi Thi, ngụy trang của anh nhất thời sụp xuống.
Bàn tay của anh dưới bàn, theo thói quen mơn trớn ngón tay đeo nhẫn cưới, cuối cùng, chậm rãi lắc đầu: Tạm thời không gặp nữa.
Cậu... Tần Phong cắn răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn anh, Cậu liền tin tưởng em ấy như thế? Cậu không sợ em ấy hận cậu sao?
Bùi Dịch mím môi, vẻ mặt kiên định: Trên cái thế giới này cho dù tất cả mọi người quay lưng lại với tôi, cậu hẳn không. Cô ấy, lại càng không.
Dứt lời, anh ta kéo cửa ra, cũng không quay đầu lại đi tới.
Bùi Dịch cúi đầu, ánh mắt lưu luyến lướt qua ngón tay đeo nhẫn.
Đây là chiếc nhẫn Tô Thi Thi đích thân giúp anh deo lên. Nếu không có chuyện bất ngờ lần này, tháng sau, bọn họ liền muốn cử hành hôn lễ rồi.
Vợ yêu à, con yêu à, ủy khuất các người rồi. Bùi Dịch nhắm mắt lại.
Anh không phải không nghĩ muốn phản kích. Chỉ là, không có biện pháp.
Anh thật sự rất muốn gặp mặt cô. Chỉ là, không dám.
Không sai, không dám. Anh sợ Tô Thi Thi đánh anh.Tô Thi Thi đến cục cảnh sát thời điểm, bởi vì chuyện bất ngờ có tình huống mới, nên khó lòng gặp mặt.
Đoạn ghi âm này là từ đâu xuất hiện? Tô Thi Thi nhìn Tần Phong chạy tới, trong giọng nói mang theo run rẩy.
Mới 10 phút trước, cơ quan kiểm sát bỗng nhiên nhận được một bưu kiện nặc danh. Bên trong có một phần ghi âm, trong đoạn ghi âm này là Bùi Dịch chính mình thùa nhận anh nhận hối lộ, dùng đồ dỏm dẫn đến ngoại hành lang đoạn đường số 33 xuất hiện vấn đề chất lượng, cùng với ác ý nghĩ muốn phá hủy một phần công trình.
Em đừng có gấp, anh đã làm cho người ta điều tra đoạn ghi âm này là do ai gửi đến. Tần Phong vừa nói vội lôi kéo cô hướng tới bên ngoài cục cảnh sát đi đến, Phóng viên lập tức sẽ chạy tới, em hiện tại không thích hợp ở trong này.
Có biện pháp gặp được anh ấy không? Tô Thi Thi cắn răng, một cái vẻ để cho chính mình bình tĩnh, nhưng trong giọng nói đều là run rẩy đã bán đứng cô.
Tạm thời không gặp được rồi. Tần Phong nói.
Liền tính Bùi Dịch trước không có dặn dò tạm thời không muốn gặp Tô Thi Thi, hiện tại bọn họ cũng không gặp được rồi.
Em có cái gì muốn nói, nói cho luật sư. Luật sư sẽ chuyển lời giúp em. Tần Phong an ủi.
Tô Thi Thi hít một hơi thật sâu, trong đầu rất nhanh suy nghĩ đến phần văn kiện ghi âm kia.
Mọi chuyện phát triển trở thành cái dạng này quả thật càng ngày càng ra ngoài dự kiến của cô.
Cô vốn dĩ nhớ lại Bùi Dịch khả năng sẽ có hậu chiêu, cô chỉ cần giúp anh bảo vệ tốt cho gia đình là có thể rồi. Đúng là phần ghi âm Bùi Dịch chính mồm thừa nhận tất cả tội lỗi kia vừa xuất hiện, tình thế hoàn toàn thay đổi.
Đột nhiên, Tô Thi Thi trong đầu hiện lên một cái ý niệm trong đầu, cả người nháy mắt cứng ngắc.
Làm sao vậy? Tần Phong thấy cô đột nhiên không đi, nhịn không được quay đầu lại hỏi.
Tôi... Hẳn là biết đoạn ghi âm kia là chuyện gì xảy ra rồi. Tô Thi Thi trên mặt huyết sắc từng khúc tụt xuống tận đáy, cánh môi run cầm cập.
Bất quá này không phải dọa, là tức giận đến!
Cô nhắm mắt lại, từ trong kẽ răng bài trừ một câu: Để cho luật sư nói cho Bùi Dịch, tôi, mẹ nó thật muốn bóp chết anh ấy!
Tần Phong khẽ run rẩy, thật đúng là để cho anh ta đoán rồi.
Không đúng!
Anh ta vội vàng giữ chặt tay Tô Thi Thi lại, khẩn trương hỏi han: Đây là đòn tiếp theo của Hỗ Sĩ Minh? Vậy đoạn ghi âm kia... Hẳn không phải là cậu ấy lần trước vì cứu em cùng Hỗ Sĩ Minh làm giao dịch...
Tô Thi Thi ánh mắt đã đỏ, vừa tức lại đau lòng.
Cô khi đó bị Đổng Tiêu Tiêu hãm hại phải vào cục cảnh sát, thiếu chút nữa danh dự hủy hết. Là Bùi Dịch cứu cô.
Thời gian này, cô vẫn trong lòng bất an, cũng sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng cô như thế nào đều đã không nghĩ tới, Bùi Dịch vậy mà sẽ làm loại chuyện ngu ngốc như vậy!
Em... Em đừng vội, sẽ có biện pháp. Tần Phong nói câu này xong, một chút lo lắng đều không có.
Tô Thi Thi gắt gao cắn răng, cố nén khó chịu, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: Lần trước Bùi Dịch tại Lễ Chúc Mừng đã giúp tôi chào hỏi rất nhiều người, tôi chuẩn bị đi gặp thử xem sao. Phía bên anh, có thể làm cũng trước làm một lần.
Khó trách Bùi Dịch có thể lạnh lùng bình tĩnh như vậy. Có người vợ như Tô Thi Thi vậy, thật sự cực kỳ may mắn.
Ngọc đang tìm anh, anh nhớ rõ gọi cho cô ấy cú điện thoại. Tô Thi Thi trước khi lên xe, đối với Tần Phong nói.
Tần Phong sửng sốt, gật gật đầu. Chỉ là lên xe thời điểm, vừa muốn gọi điện thoại, đã bị những chuyện khác đè đến, đem chuyện gọi điện thoại quên được không còn một mảnh.
Bọn họ không thấy được, ngay khi xe bọn họ đứng ở cửa cục cảnh sát nói chuyện thời điểm, một chiếc xe đen chạy băng băng liền ở một góc khuất không xa dừng lại.
Ngồi ở sau xe Hỗ Sĩ Minh đem cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, nhìn phía xa, xe đang rời đi, trong mắt cảm xúc có phần phức tạp.
Tô Thi Thi, em so với trong tưởng tượng của tôi quả là kiên cường rất nhiều.
Hắn tưởng rằng lúc này Tô Thi Thi sẽ hoang mang lo sợ, nhưng theo tin tức hắn đạt được xem ra. Từ khi gặp chuyện không may đến bây giờ, Tô Thi Thi biểu hiện vẫn rất bình tĩnh.
Là đi tìm viện binh sao? Hỗ Sĩ Minh không có nghe đến bọn họ đối thoại, nhưng mà có thể đoán được.
Đáng tiếc, người nào đều đã cứu không được Bùi Dịch rồi.