Tô tổng? Đổng Tiêu Tiêu vừa quay đầu lại, liền nhìn đến Tô Thi Thi cấp rút vội vã chạy ra, cho rằng chuyện gì xảy ra, đuổi tới.
Tiêu Tiêu, nơi này giao cho cô, tôi có việc đi ra ngoài trước một phen. Tô Thi Thi vừa chạy, một bên hô.
Đoàn Tĩnh Đồng bị bắt cóc nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chuyện còn không tra rõ ràng trước, cô không dám lộ ra.
Chỉ là tới cùng là ai! Tô Thi Thi trong đầu rất nhanh nhớ lại, lúc này, điện thoại chuyển được rồi.
Đừng nóng vội, anh đang ở cửa chờ em. Giọng Bùi Dịch trầm ổn truyền đến.
Giọng nói củaBùi Dịch giống như mang theo ma lực, Tô Thi Thi lòng hơi yên ổn một chút, nhưng vẫn lại là cực kỳ lo lắng.
Có thể tra được vị trí của Đồng Đồng sao? Tới cùng là ai làm! Tô Thi Thi vừa chạy vừa hỏi.
Trên người nó mang theo thiết bị truy tìm tung tích, trước mắt xác định không được vị trí cụ thể. Đối phương hẳn là không chỉ một người, là đồng thời gọi điện thoại cho chúng ta. Trước tạm thời nghe theo bọn họ, người của anh đã bắt đầu tìm kiếm. Bùi Dịch an ủi.
So với người anh trai như anh, Tô Thi Thi càng giống người thân của Đoàn Tĩnh Đồng hơn. Mấy ngày này, Đoàn Tĩnh Đồng sinh hoạt thường ngày đều là Tô Thi Thi an bài, thậm chí đến trường học đều là Tô Thi Thi chọn.
Đoàn Tĩnh Đồng nếu là thực xảy ra chuyện gì, Tô Thi Thi phỏng chừng sẽ phát điên.
Tô Thi Thi thật xa ngay tại cửa thấy được xe Bùi Dịch, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Bọn họ gửi địa chỉ đến rồi. Tại một cái nhà xưởng bỏ hoang ở Thành Tây. Tô Thi Thi ngồi vào trong xe lấy di động nói.
Chú Lý, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đó. Bùi Dịch phân phó nói.
Vừa dứt lời, chỉ thấy xe một cái trôi đi, rất nhanh lao ra ngoài.
Tô Thi Thi bị quăng phất ngã xuống trên người Bùi Dịch, mặc kệ choáng váng đầu, sốt ruột hỏi han: Anh mau ngẫm lại xem, chuyện này ai có khả năng làm nhất. Chúng ta trước xác định Đồng Đồng có thể bị thương tổn hay không.
Nếu bọn cướp chỉ là đòi tiền, cô tin tưởng Bùi Dịch có thể thu phục. Chỉ sợ bọn cướp có toan tính khác.
Cô trước kia cho rằng loại chuyện bắt cóc này chỉ trên tivi mới có, hiện giờ chính người thân của mình cũng gặp loại chuyện này, mới biết được có bao nhiêu gian nan.
Không sợ, Đồng Đồng không có việc gì. Bùi Dịch ôn nhu an ủi.
Trong lòng anh kỳ thật đã có một cái suy đoán, ẩn ẩn cảm thấy được có khả năng kia. Chỉ là đối phương lúc trước không hề có dấu hiệu gì, anh chẳng thể nghĩ tới, bọn họ lại đối với một đứa bé xuống tay.
Hi vọng đừng cho tôi quá coi thường nhóm người các người! Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng lạnh.
Anh cũng không phải cực kỳ lo lắng Đoàn Tĩnh Đồng xảy ra chuyện gì, chỉ là lòng nghi ngờ đối phương đột nhiên công khai ra tay huy động nhiều người như vậy bắt đi Đoàn Tĩnh Đồng, mục đích thật sự rốt cuộc là cái gì.
Bùi Dịch, anh mau nói cho em biết, Đồng Đồng không có việc gì đúng hay không? Em sao lại ngốc như vậy, em nên sớm nghĩ tới loại khả năng này chứ. Tô Thi Thi càng nghĩ càng bất an, đỏ mắt vành mắt hỏi.
Cô cũng là cùng một cách nghĩ với Bùi Dịch, cảm thấy được đối thủ của bọn họ dù thế nào cũng sẽ không đối với một đứa trẻ xuống tay.
Nhưng nếu như không phải Hỗ Sĩ Minh bọn họ thì là ai? Nếu như không phải là đối thủ của bọn họ, mà thật sự là bọn cướp...
Tô Thi Thi không khỏi nhớ tới trước kia trên TV hay đưa tin tức mấy vụ án bắt cóc tống tiền, càng nghĩ càng không thể bình tĩnh.
Đồng Đồng không có việc gì. Nếu như đối phương vì tiền bạc, hiện tại sẽ hướng chúng ta đòi tiền chuộc. Đối phương nếu không có, chính là vì mục đích khác. Hiện tại chúng ta không có đạt thành mục đích của hắn trước, hắn sẽ không có hành động khác. Bùi Dịch bình tĩnh phân tích nói.
Chúng ta bây giờ phải nắm chặt thời gian. Tô Thi Thi gật gật đầu, cố gắng để cho chính mình tỉnh táo lại.
Cô nhớ tới buổi sáng hôm nay Đoàn Tĩnh Đồng không nghĩ muốn đi học, nghĩ muốn cùng cô đi công trường. Cô không đồng ý, trực tiếp để cho quản gia đưa cậu đi trường học, còn uy hiếp cậu nếu cậu không ngoan, sẽ khiến cho cậu về sau ở trong trường học.
Nhất định không có việc gì! Tô Thi Thi ở trong lòng một cái vẻ nói cho chính mình.
Cô là cực kỳ hối hận, nhưng hiện tại hối hận có ích lợi gì?
Cô không thể loạn, cô không thể để cho Bùi Dịch lo lắng thêm cho cô!
Chú Lý lái xe nhanh đã không thể dùng ngôn ngữ bình thường để hình dung rồi. Ngay lúc Tô Thi Thi ngồi đến choáng váng đầu hoa mắt, xe rốt cục đến nhà kho bỏ hoàng chỗ Thành Tây kia.
Không có? Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đối mặt nhìn thoáng qua, hai người vẻ mặt đều đã cực kỳ ngưng trọng.
Bọn họ bị đùa giỡn rồi.
Đúng lúc này, trong di động Bùi Dịch có tin nhắn tiến vào.
Ngại quá, lớn tuổi trí nhớ không tốt. Nhớ lầm địa chỉ, thằng nhóc đang ở tầng cao nhất Cao ốc trung tâm thương mại Quốc Tế Thành Đông, đến muộn đừng trách. Đương nhiên, các người có thể lựa chọn không đi, tự gánh lấy hậu quả.
Bọn họ tới cùng muốn làm cái gì? Tô Thi Thi nhíu mày, cảm thấy được chuyện này càng ngày càng quỷ dị rồi.
Đi mới biết được. Bùi Dịch quyết định thật nhanh.
Đối phương nghĩ muốn làm cho bọn họ qua đó, bọn họ nếu không đi đến đó trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay khi Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi định khởi hành, Tần Phong mang theo đội cảnh sát cũng sớm bắt đầu xuất phát. Hơn nữa trước khi Bùi Dịch bọn họ đến liền chạy tới tầng cao nhất Cao ốc trung tâm thương mại Quốc Tế Thành Đông.
Nhưng nơi này, vẫn như cũ trống trơn không người.
Chết tiệt, coi chúng ta như khỉ con mà đùa giỡn sao? Tô Thi Thi tức giận đến nghiến nghiến lợi.
Rất nhanh, đối phương lại gửi chỉ thị đến rồi. Bây giờ, là gửi đến di động của Tô Thi Thi.
Bên trong xe, Bùi Dịch cầm máy tính, chính đang đang truy lùng tung tích tín hiệu. Mà ở xây dựng Tiệp Khắc, có một lượng lớn cao thủ máy tính cũng đang truy tìm tung tích. Nhưng bây giờ, đối phương hiển nhiên chuẩn bị đầy đủ, gửi xong tin nhắn liền ném mobile phone, bỏ của chạy lấy người, truy tung đến chỗ cũng vô dụng.
Thành Nam... Tô Thi Thi nhìn đến địa chỉ mới, vẫn như cũ không nghĩ muốn nói chuyện.
Đối phương, thật sự đang vui đùa bọn họ.
Chạy trốn như mèo, đi cả bắc Kinh, ngoạn chơi cũng thật đầy đủ lớn!
Ngay khi Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đi hết một vòng Bắc Kinh, phần nước sơn Tô Thi Thi đặt hàng rốt cục giao đến rồi.
Đổng Tiêu Tiêu căn cứ theo sự giao phó của Tô Thi Thi, tự mình mở thùng kiểm nghiệm. Chỉ là đang lúc kiểm tra dụng cụ đo lường vừa đưa vào thùng thứ nhất, mày của của cô liền nhíu lại.
Leng keng... Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Đổng Tiêu Tiêu sợ tới mức thiếu chút nữa ném xuống dụng cụ kiểm tra đo lường.
Cô cầm ra điện thoại vừa thấy, tâm mạnh trầm xuống dưới, nhìn nhìn trái phải, sau đó cùng đồng nghiệp lên tiếng chào hỏi, tiện hướng tới bên cạnh đi đến.
Ngươi lúc này gọi điện thoại cho ta làm cái gì? Đổng Tiêu tiêu vừa nhận điện thoại, hạ giọng nói.
Nhắc nhở cô làm việc. Đầu bên kia điện thoại, truyền tới giọng nói quái dị của một người, rõ ràng cho thấy dùng máy biến giọng.
Đổng Tiêu Tiêu nhíu mày, nhỏ giọng nói: Tôi nói rồi, tôi sẽ không phản bội Thi Thi...
Nếu tôi nhớ không lầm mà nói, cô hiện tại nên kêu cô ta là Tô tổng. Đối phương cười như không cười nói, Cô chẳng lẽ quên, lúc trước cô ta chỉ là hậu bối của cô, tại xây dựng Tiệp Khắc, mọi người rất cung kính cô.
Cô ta chẳng qua tốt số gặp được Bùi Dịch, về sau một bước lên mây. Cô, không ghen tị sao?
Hiện tại Thi Thi có toàn bộ những thứ này, đều là dựa vào chính mình. Tôi là muốn gọi cô ấy là Tô tổng, nhưng cô ấy đối với tôi cho tới bây giờ liền không có khác biệt. Ngươi đừng tưởng rằng như vậy có thể châm ngòi ly gián! Đổng Tiêu Tiêu cắn răng nói, muốn cúp điện thoại.
Thật đúng là mạnh miệng. Đối phương cười lạnh, Nếu như vậy, vậy thì cô nên vì người nhà của cô ngẫm lại đi. Tôi nghĩ hai ngày này, cha mẹ cô không ít lần điện thoại cho cô đi? Anh trai cô còn đang ở cục cảnh sát, nếu như đối phương không mở miệng hủy bỏ cáo trạng mà nói, anh cô liền phải ngồi tù, đời này liền xong rồi.
Các người thật đê tiện! Đổng Tiêu Tiêu tức giận đến môi trở nên trắng, trong lòng đều là chua xót.
Cô hẳn là biết, nếu cô không nghe lời mà nói, nhà của cô sẽ bị hủy, chính cô cũng cần phải hủy. Cô nên nhớ kỹ, mấy kẻ có tiền nếu muốn cho loại nhân vật nhỏ bé như cô bị hủy diệt mà nói, bất luận người nào che chở cô, vẫn như cũ có thể cho cô lặng yên không một tiếng động biến mất.
Cái này, cô kháng cự vô ích, lựa chọn duy nhất, chính là hợp tác.
Đau họng nhưng vẫn uống nước đá. Đau đầu phát sốt lun rồi