Quể? Tô Thi Thi nhận điện thoại, nói còn chưa nói một câu, liền nghe đến bên kia truyền đến tiếng kinh hô của Hỗ Quân Nhạc.
Bùi tổng?
Đô đô...
Điện thoại cắt đứt rồi.
Tô Thi Thi khó hiểu nhìn điện thoại của chính mình, xác định là Hỗ Quân Nhạc gọi tới, vừa rồi cũng là giọng của Hỗ Quân Nhạc.
Hắn vừa rồi kêu chính là Bùi Dịch? Tô Thi Thi có phần hoài nghi chính mình có phải nghe lầm rồi hay không.
Cô cũng không có nghe lầm. Hỗ Quân Nhạc vừa mới bấm gọi điện thoại cho Tô Thi Thi, đã bị Bùi Dịch bắt quả tang.
Hỗ Quân Nhạc giống gặp quỷ một dạng nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện tại trước mặt mình, thân thể kìm lòng không đậu run run một phen, vừa nói chuyện một bên lui về sau: Bùi tổng, sao anh lại tới đây?
Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn hắn, thản nhiên nói: Cậu nếu còn lui liền rơi xuống sông đó.
A? Hỗ Quân Nhạc theo bản năng quay đầu vừa thấy, lập tức A một tiếng thân thể nghiêng qua.
Phù phù...
Mặt sông xuất hiện một đóa bọt nước vĩ đại, Hỗ Quân Nhạc đến hiện tại cũng chưa nghĩ rõ ràng mình rốt cuộc là như thế nào rơi xuống sông rồi.
Cứu mạng!
Hỗ Quân Nhạc sắp muốn khóc, hắn tới cùng là ngu ngốc mới sai lầm muốn đi tìm Tô Thi Thi? Hắn không tìm Tô Thi Thi liền sẽ không gặp phải Bùi Dịch. Không gặp phải Bùi Dịch liền không lại rơi xuống sông!
Lạnh như vậy không chết cũng vứt nửa cái mạng, Hỗ Quân Nhạc không biết là tức giận hay vẫn lại là bị lạnh, răng nanh run cầm cập.
Bùi Dịch dứng ở trên cầu, hờ hững nhìn hắn, mày hơi hơi vặn, hiển nhiên cũng có chút ngu xuẩn của hắn dọa đến.
Sau cùng anh lấy điện thoại ra gọi vệ sĩ đến đây, đem Hỗ Quân Nhạc cứu lên.
Mười phút sau, Hỗ Quân Nhạc bọc một ái khăn lông lớn ngồi ở bên trong xe Bùi Dịch, một bên run run một bên uống một chén trà nóng.
Bùi... Bùi tổng... Tôi tìm Thi Thi chính là hỏi mấy vấn đề, thật sự không có cái ý tứ khác, không cần ngoan độc như vậy chứ? Hỗ Quân Nhạc khóc không ra nước mắt nói.
Là cậu chính mình ngã xuống. Bùi Dịch chính đang xem xong một phần văn kiện, tiện tay đặt văn kiện đến tủ nhỏ bên cạnh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, tùy ý nói: Vấn đề gì?
Chính là... Hỗ Quân Nhạc kinh tỉnh, vội vàng lắc đầu, Không có việc gì, liền mấy cái vấn đề riêng, tôi có thể hỏi người khác.
Vậy sao? Bùi Dịch mang trà lên uống một ngụm, nhàn nhạt hỏi han.
Cả thân thể mạnh khẽ run rẩy, hắn cảm thấy được vừa rồi hai chữ Vậy sao kia tràn ngập sát khí.
Hắn vén lên bức màn, nhìn ra bên ngoài, phát hiện xe không biết khi nào thì đã chạy trên đường cao tốc, không biết muốn đi đâu.
Hắn đột nhiên có chút sợ hãi: Tôi có thể không nói không?
Cậu cảm thấy được sao? Bùi Dịch lại là nhàn nhạt thoáng nhìn, thanh âm bình tĩnh.
Hỗ Quân Nhạc liền sợ bọn họ nói như vậy. Bùi Dịch như vậy, anh họ của hắn cũng như vậy. Mỗi lần bọn họ nói như vậy, chắc chắn sẽ có người xui xẻo?
Hỗ Quân Nhạc nội tâm từ chối hai lần, sau cùng không thể không thỏa hiệp.
Dù sao hắn cũng là muốn hướng người của Đoàn gia hỏi thăm tình huống, tìm Tô Thi Thi cùng tìm Bùi Dịch kỳ thật không có gì khác biệt.
Hỗ Quân Nhạc nghĩ nghĩ, nói thẳng nói: Cha tôi với mẹ anh trước kia từng kết giao qua, chuyện này anh có biết không?
Lúc hắn nói chuyện nhìn chằm chằm ánh mắt Bùi Dịch, đang quan sát cảm xúc của anh.
Nhưng mà Bùi Dịch ánh mắt bình tĩnh, một chút cũng đều không có biểu hiện ra cái cảm xúc khác.
Hỗ Quân Nhạc có chút mò mẫn không ra, đành phải ngồi ở một bên chờ anh nói chuyện.
Bùi Dịch uống ngụm trà, đem Cốc trà tử sa đặt ở một bên, mới chậm rãi nói: Hỗ gia tính toán làm như thế nào?
Hỗ Quân Nhạc vặn mi, âm thầm có chút kinh hãi, xem ra chiêu này của hắn muốn tìm tòi trước khi hành động thất bại rồi, vốn dĩ hắn liền là tính toán vẹn cả đôi đường.
Có thể tìm hiểu đến tình huống là tốt nhất, cái thứ hai chính là tìm tòi trước khi hành động, muốn xem xem thái độ. Bùi Dịch
Hiển nhiên hắn bứt dây động rừng rồi.
Hỗ Quân Nhạc có chút sợ hãi, chuyện này nếu như bị ông nội cùng anh họ biết...
Cậu cảm thấy được, bọn họ hiện tại không biết? Giống như là con giun trong bụng hắn vậy, Bùi Dịch một lời nói trúng tâm sự của hắn rồi.
Tôi... Hỗ Quân Nhạc thất bại cuối đầu, Nếu như vậy, anh tại sao còn cố tình nhảy xuống cạm bẫy?
Hỗ Quân Nhạc ngay lúc Bùi Dịch nói ra câu nói kia liền suy nghĩ cẩn thận rồi. Anh họ của hắn hẳn là sớm liền biết hắn cùng Bùi Dịch gặp mặt, nhưng mà người của anh họ hắn không có xuất hiện dẫn hắn đi, vậy đã nói lên, bọn họ cũng muốn xem xem Bùi Dịch nói gì.
Hỗ Quân Nhạc, người thứ nhất cậu nghĩ đến là Thi Thi, tôi thay cô ấy cám ơn cậu. Bùi Dịch đột nhiên nói.
Không cần! Hỗ Quân Nhạc khẩn trương đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Bùi Dịch nói câu cảm ơn này, tuy nghe giống là thật tâm, nhưng hắn như thế nào cảm thấy được khiếp sợ cực kỳ?
Hắn sẽ không quên người đàn ông này đối với Tô Thi Thi ham muốn chiếm hữu có bao nhiêu cường đại.
Tôi muốn nói rõ trước, tôi thật sự không có ý tứ gì khác. Hỗ Quân Nhạc thật cẩn thận nói.
Uh m. Bùi Dịch không có tiếp tục nói chuyện này khó xử hắn.
Hỗ Quân Nhạc nghĩ nghĩ, chọn những lời có thể nói nói một chút: Cha tôi năm đó chính là vì chuyện cùng bác gái mới rời đi, mười mấy năm qua vẫn đều không có trở về, tôi nghĩ bây giờ bác cũng là cố ý muốn gặp ông, giữa bọn họ hẳn là còn có chuyện liên quan gì đó.
Bùi Dịch, Tô Thi Thi, tôi có thể giúp các người cũng chỉ có như vậy, cái khác liền do các người chính mình tự tìm hiểu đi. Hỗ Quân Nhạc trong lòng thì thào nói.
Chuyện liên quan gì đó?
Bùi Dịch có vẻ đăm chiêu, sau đó đối với Hỗ Quân Nhạc nói: Cảm ơn.
Cùng lúc đó, xe ngừng lại, cửa xe mở ra, Hỗ Quân Nhạc rốt cục trốn xuống xe.
Chỉ là khi hắn nhìn đến bốn phía đường cao tốc hoang tàn vắng vẻ khi đó, tất cả đều đã ngốc hết.
Nhưng không lâu sau, người của Hỗ Sĩ Minh tìm được hắn, dẫn hắn trở về, đương nhiên lại là nhốt lại rồi, Hỗ Quân Nhạc thiếu chút nữa tức mà khóc.
Hắn đây là trêu ai chọc ai rồi!
Bùi Dịch trở lại công trường thời điểm, Tô Thi Thi ngay tại cửa, nhưng mà cũng không có đi lên, cô nhìn đến Bùi Dịch giữa trán không mất đi vẻ u sầu, trong lòng hơi hơi căng lên.
Tới cùng chuyện gì xảy ra?
Tô Thi Thi nhớ tới bắt đầu từ mấy ngày hôm trước, Bùi Dịch liền có vẻ cực kỳ mỏi mệt, như là có tâm sự.
Cùng mẹ có quan hệ?
Tô Thi Thi nhớ tới toàn bộ những cái này, đều là từ khi Bùi Dịch ở trong bệnh viện nhận được điện thoại về Nhậm Tiếu Vi khi đó liền bắt đầu.
Nhớ tới anh thời gian này áp lực, Tô Thi Thi thật sự có chút đau lòng, nghĩ nghĩ, để cho Đổng Tiêu Tiêu đi giám sát công trường, chính mình trước lúc tan việc hai giờ liền rời đi.
Bùi Dịch lúc về đến nhà, mơ hồ cảm thấy được hôm nay không khí có chút có chút bất đồng, Tô Thi Thi hôm nay đặc biệt nhiệt tình.
Bùi Dịch thản nhiên nhìn cô, đợi cho ăn xong bữa tối, liền đi thư phòng.
Chẳng thế thì, chỉ qua một giờ, Tô Thi Thi cứ tới đây gọi anh về đi ngủ rồi.
Bùi Dịch chính đang muốn nói cái gì, Tô Thi Thi vậy mà quay đầu bỏ chạy rồi.
Cô bé ngốc. Bùi Dịch bật cười, đứng dậy đi phòng ngủ hậu trạch.
Mới vừa mở cửa phòng ngủ, Bùi Dịch liền sửng sốt một phen.
Trong phòng ngủ cực kỳ tới tăm, không có mở đèn, nhưng ẩn ẩn lại có ánh sáng.
Anh đi vào vừa thấy, phát hiện một cái giường lớn lại bị ngọn nến xếp thành một cái hình trái tim vây lại. Mà những cái ánh sáng này, chính là ánh sáng ngọn nến.
Tiên sinh, hoan nghênh trở về. Lúc này, từ trong phòng thay đồ truyền đến một giọng nói ôn nhu, Tô Thi Thi thò đầu ra, cười hì hì nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch tầm mắt theo đầu cô dời xuống, mâu sắc trầm xuống.
Chỉ thấy Tô Thi Thi mặc một bộ quần áo y tá hồng nhạt. Bộ đồ này hình như nhỏ một chút, đem đường cong nóng bỏng của cô làm nổi bật lên dị thường nhứt mắt. Bùi Dịch ánh mắt nhất thời trở nên nóng rát.
Tô Thi Thi bị anh nhìn đến cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn lại là kiên trì, mang theo rương nhỏ vẽ hình chữ thập đi đến bên giường, đem thùng đặt ở trên giường, vỗ vỗ giường, đối với Bùi Dịch nói.
Y tá tôi đây hôm nay sau khi xem xét kỹ, phát hiện Bùi tiên sinh người có tâm sự, Tô Thi Thi nói xong, từ rương nhỏ lý bày xuất một cái ống nghe bệnh, đối với anh vươn tay ngoắc ngoắc, Lại đây, tôi kiểm tra giúp anh.
Tô Thi Thi! Bùi Dịch nháy mắt cảm thấy được chính mình muốn bốc cháy!
Tình hình là sau mấy bữa đi đám cưới người ta giờ tui bẹp nhẹp rồi. Nên hôm nay còn chương này với chương sau nữa rồi nghỉ mấy hôm nha.
Có mấy bộ mở máy lên nhìn, chuẩn bị ngồi gõ mắt díp lại mở ra ko nổi T.T