Tất cả mọi người đang nhìn Bùi Dịch, nhưng Bùi tiên sinh lại một vẻ việc không liên quan đến mình, cúi đầu lật chuyển văn kiện, một chút đều không có dáng vẻ muốn trả lời.
Xấu hổ lan tràn, Trạm Dẫn Lan sau khi mở miệng, liền không còn có người ta nào nói.
Bùi tổng, cái công trình này không phải một công ty độc quyền, anh muốn bắt đầu dùng công ty Sunshine, cũng phải hỏi ý kiến mọi người một chút chứ? trợ lý Trạm Dẫn Lan không khách khí hỏi han.
Bùi Dịch lúc này mới từ trong văn kiện ngẩng đầu, nhàn nhạt đưa mắt nhìn vị trợ lý vẫn luôn mồm nói không để yên kia, mặt không chút thay đổi nói: Tô Thi Thi là vợ tôi, công ty của cô ấy năng lực đầy đủ, xin hỏi tôi vì cái gì không đem cơ hội này cho cô ấy?
Cái này... Dù sao cũng phải hỏi một chút ý kiến những công ty khác, cũng không phải một mình anh định đoạt.
Như thế, mọi người có ý kiến sao? Bùi Dịch quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía.
Theo ánh mắt của anh trông đi qua, kia mỗi một vị đại biểu của công ty kia, toàn bộ đều đã dời đi tầm mắt.
Bùi Dịch đem ánh mắt trở xuống đến trên người trợ lý, vẫn như cũ mặt không chút thay đổi: Xây dựng Tiệp Khắc nắm quyền chủ đạo làm công trình này, lời nói tuyệt đối có quyền. Nếu anh vẫn còn không biết trình tự, tôi có thể cho luật sư của tôi tới dạy anh.
Bùi tổng. Trạm Dẫn Lan nghe không nổi nưaz, Phi Tầm có quyền lợi cạnh tranh. Chúng tôi cá khả năng, mà còn cũng có năng lực giành được. Nếu anh không cho cái giải thích hợp lý, chỉ sợ khó kẻ dưới phục tùng.
Bùi Dịch mày nhíu lại, tựa hồ có phần kinh ngạc biểu hiện của Trạm Dẫn Lan.
Lúc này Trạm Dẫn Lan, cùng trong ấn tượng của anh, cái cô gái nhỏ kia đã một trời một vực. Cô thành thục, cũng trở nên rất có chủ kiến, rất có quyết đoán.
Những người còn lại ánh mắt nhìn Trạm Dẫn Lan cũng đều thay đổi.
Thì ra không phải bình hoa. Có người ở trong lòng yên lặng nói.
Chỉ có Hỗ Sĩ Minh, sớm liền biết Trạm Dẫn Lan là cái dạng người gì, bằng không lúc trước hắn cũng sẽ không nghĩ muốn cùng Trạm Dẫn Lan hợp tác. Mà Tần Phong, lại nhìn Trạm Dẫn Lan, trong mắt hơn quét xuống ngưng trọng.
Tô Thi Thi chính đang chờ mong Bùi Dịch ứng đối, chợt nghe Bùi Dịch nói.
Nếu như vậy, các người chính mình đi tranh đi. Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Cái tình huống gì? Cả đám đều lờ mờ bức, Bùi Dịch vậy mà mặc kệ rồi hả?
Công ty Phi Tầm đúng là công ty nước ngoài, thực lực cường đại, vậy mà để cho Sunshine cùng nó tranh, vậy không phải lấy trứng chọi đá sao?
Liền tính Tống Trọng Hạo thực lực cường thịnh, cũng chưa chắc thắng nổi Phi Tầm.
Sư muội, các người cãi nhau rồi hả? Tống Trọng Hạo ghé sát vào Tô Thi Thi, nhỏ giọng hỏi.
Tô Thi Thi liếc mắt nhìn anh, tức giận nói: Muốn cãi nhau cũng khẳng định nguyên nhân là vì anh vừa rồi lắm miệng đó.
Cái kia không phải nhất thời nói ra thôi mà, là không khống chế được thôi. Tống Trọng Hạo xấu hổ nói.
Chúng ta khẳng định tranh không lại Phi Tầm. Tống Trọng Hạovẻ mặt liền xoắn xít rồi
Tô Thi Thi nghiêng đi thân mình, hạ giọng nói: Chúng ta không thể cho bọn họ một chút cơ hội.
Cô nói xong cho Tống Trọng Hạo liếc mắt ra hiệu.
Tống Trọng Hạo sửng sốt, lập tức đáng đánh đòn cười rộ lên.
Anh ngồi thẳng người, nhìn đến Trạm Dẫn Lan cùng trợ lý của cô ta còn đang tại kiên trì ý kiến chính mình, bỗng nhiên ho khan một tiếng.
Trong phòng hội nghị khoảnh khắc an tĩnh lại. Mọi người đối với chuyện vừa rồi anh phát biểu cùng hành động lại vẫn còn chưa quên được.
Tống Trọng Hạo nhìn Trạm Dẫn Lan, hỏi: Cô vừa rồi hướng ra phía ngoài mặt xin lỗi phải không?
Trạm Dẫn Lan đôi mi thanh tú nhíu lại, trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.
Tống Trọng Hạo cười nói: Nhưng mà chúng ta còn không có tiếp thu lời xin lỗi của cô. Như vậy đi, dự án này các người cũng không cần cạnh tranh nữa, coi đây là lễ vật nhận tội của các người. Chuyện kia liền cứ như vậy cho qua đi, chúng tôi cũng không là người hẹp hòi.
Như vậy cũng được?
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Vị Tống Thiết Kế Sư này cũng quá không biết xấu hổ rồi!
Ánh mắt mọi người đều đã hướng tới Tô Thi Thi nhìn lại.
Nhưng Tô tiểu thư ngồi nghiêm chỉnh, mặt không đổi sắc, hiển nhiên cực kỳ tán thành cách nói Tống Trọng Hạo.
Các người... Trạm Dẫn Lan như thế nào cũng đều đã không nghĩ tới, Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo vậy mà sẽ không biết xấu hổ như thế.
Nhưng nói đều đã để cho Tống Trọng Hạo nói xong, cô ta hiện tại nếu là phản đối mà nói, chẳng phải là chứng tỏ Phi Tầm bọn họ không phóng khoáng.
Bùi tổng, đây là đối tượng chúng ta sau này muốn cùng nhau hợp tác? Thứ tôi nói thẳng, nhân phẩm này tôi không ủng hộ. Trạm Dẫn Lan quay đầu, đối với Bùi Dịch nói, cường thế tới cực điểm.
Tô Thi Thi nhướng mày, từ lúc vừa rồi đến bây giờ cô vẫn không nói chuyện, đến tình cảnh này, nếu không nói lời nào sẽ còn không thực sự bị người ta vặn bẹp rồi.
Cô rốt cục mở miệng rồi. Cô ta chính là đang chờ Tô Thi Thi mở miệng.
Trạm tiểu thư ở nước ngoài sinh sống nhiều năm như vậy, đối với quốc ngữ hay cực kỳ nhiều thứ khác xem ra cũng xa lạ rồi. Nhân phẩm cái từ ngữ này, không hiểu sẽ không cần dùng lung tung.
Tô Thi Thi hai tay ôm ngực, cực kỳ tùy ý nói: Tôi nghĩ, giống Trạm tiểu thư loại lật lọng này, đoạt được chúc ân huệ liền muốn người khác gom hết tài trả công, là không có tư cách nói nhân phẩm.
Cô... Trạm Dẫn Lan mặt bá liền trầm, không thể tin được lỗ tai chính mình.
Tô Thi Thi đâu nào đồng ý bỏ qua, nghiêm sắc mặt, bình tĩnh nói: Vốn cái công trình này có phần gì của công ty Phi Tầm các người? Xây dựng Tiệp Khắc mượn của các người nền tảng, sau cũng nguyện ý cho các người ưu đãi. Nhưng các người lại vẫn là muốn đòi giành một phần, hiện tại thậm chí sẽ đối với quyết sách của Xây dựng Tiệp Khắc khoa tay múa chân. Như thế nào...
Đã là kỹ nữ vẫn còn muốn lập đền thờ trinh tiết? Nơi này mọi người không phải kẻ ngốc, các người muốn lập cho ai xem a?
Nói chuyện với người khác xin tôn trọng một chút! Trạm Dẫn Lan phát hỏa. Trợ lý của cô ta thậm chí đứng lên, nổi giận đùng đùng nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi vẫn như cũ là thái độ ban đầu kia, vẻ mặt bất biến, khí thế không chút nào yếu kém Trạm Dẫn Lan: Tôn trọng thì phải có qua lại. Muốn người khác tôn trọng các người, đầu tiên phải tôn trọng người khác.
Phải, tốt lắm! Trạm Dẫn Lan hít sâu, cô ta sớm liền biết Tô Thi Thi miệng lưỡi lợi hại, hôm nay là biết đến rồi.
Tô Thi Thi từ đầu liền là kẻ điên không sợ trời không sợ đất, cùng cô Sư huynh Tống Trọng Hạo mình giống nhau đều là kẻ điên!
Cùng kẻ điên phân rõ phải trái, có thể thắng lợi sao?
Quá khen. Tô Thi Thi hướng về phía Trạm Dẫn Lan, lộ ra một cái đại đại tươi cười, giống như là một đứa trẻ được cho kẹo liền vui vẻ vậy.
Phụttt... Có người cười lên tiếng.
Tô Thi Thi thật là chọc tức chết người không đền mạng.
Trạm Dẫn Lan sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, tức giận vô cùng. Nhưng cô ta không có phát tác, thậm chí không có nói thêm câu nào nữa, ngồi ở trên ghế, không biết suy nghĩ cái gì.
Trợ lý của cô ta thấy thế, cũng không dám nói cái gì nữa.
Hội nghị tiếp tục tiến hành, bây giờ, không còn có người dị nghị.
Hai giờ hội nghị, bởi vì có sự kiện kia, trở nên biến đổi bất ngờ. Đại biểu mấy công ty kia, ra ngoài thời điểm đều đã vụng trộm xoa xát mồ hôi lạnh trên trán.
Tô Thi Thi đi theo Bùi Dịch đến văn phòng của anh, mà những người khác đều đi trở về.
Tô Thi Thi vừa vào văn phòng, lại hỏi: Tần Phong sao lại thế này? Xem ra tâm tình giống như thật không tốt.
Bùi Dịch nhíu mày nói: Là có phần không thích hợp, trở về anh sẽ hỏi một chút.
Hôm nay nếu không có câu nói kia của Tần Phong, có lẽ tình cảnh sẽ không thay đổi được thành như thế.
Tần Phong cùng Bùi Dịch vẫn đều rất có hiểu ngầm, nhưng anh hôm nay làm quả thật có điểm ngoài dự đoán.
Tuy phương thức của cậu ta không phải cực kỳ ổn thỏa, nhưng đối với chúng ta vẫn lại là có lợi. Hiện tại, Sunshine bắt cái được hạng mục này, sẽ không còn có người dị nghị. Bùi Dịch rót cho Tô Thi Thi chén nước, nói.
Tô Thi Thi tiếp nhận cái chén, uống một ngụm, nhịn không được hỏi: Em còn là không nghĩ ra, anh biết rõ có người phản đối, vì cái gì muốn dùng phương thức như vậy đem hạng mục cho công ty em?
Bùi Dịch làm như vậy, rõ ràng cho thấy đang bao che. Chuyện này cùng tác phong làm việc trước đây của anh khác nhau một trời một vực. Tô Thi Thi mới sẽ không cho là, Bùi Dịch là thật bởi vì cô là vợ của anh mà để cô cửa sau. ^_^
Khóc không ra nước mắt, công tình hôm qua làm được nửa chương rồi, vậy mà mở lên mất hết trơn, òa òa, muốn giết người quá T.T
Cái cảm giác làm rồi mà còn phải làm lại nó thật tệ, thấy nó không như lần đầu làm nữa =((
Aaaaa... cả buổi sáng được có 1c bực quá đi
Đi ngủ cho đời bớt bùn đây. Chiều ai dẫn tui đi trà sữa cho tâm hồn phơi phới làm tiếp đi. Thèm trà sữa quá