Truy đuổi cả đêm không đói bụng sao? Ăn một chút gì lót dạ đi, còn có khí lực tiếp tục đi theo.
Tần Phong tay trái nắm lấy một thanh thịt dê đưa tới trước mặt Bùi Dịch, tay phải đưa cho anh một lon bia.
Thấy Bùi Dịch quay sang, Tần Phong nở nụ cười: Như thế nào, nhìn đến là tôi không phải em ấy, cực kỳ thất vọng?
Bùi Dịch tiếp nhận xiên thịt dê cùng lon bia, không nói gì.
Tần Phong uống một ngụm bia, oán giận nói: Cậu cũng không hỏi xem tôi như thế nào lại trở lại? Tôi đúng là hy sinh thời gian ở chung với cô vợ bé nhỏ ở nhà đến đây cùng cậu nè.
Bùi Dịch mở lon bia ra, cùng anh ta cụng một cái, uống, tiếp tục trầm mặc.
Lúc này quả thật rất thích hợp uống một chút bia để bình tĩnh, bằng không anh thật sự sợ chính mình chịu không được, sẽ lao ra đem Tô Thi Thi bắt trở về.
Tô Thi Thi cũng uống bia, lúc này một người tự rót tự uống, đã uống đến say khướt, nhìn đến cô thành ra cái dạng này, Bùi Dịch mày nhíu càng lúc càng chặt rồi.
Cậu nói xem em ấy có biết cậu đi theo em ấy không?
Tần Phong nói xong trái lại tự nở nụ cười: Em ấy thông minh như thế, đương nhiên đóan được, bằng không, em ấy lúc này hẳn là đã trở về nhà.
Anh ta nói xong vỗ vỗ bả vai Bùi Dịch, thở dài nói: Này người anh em, không phải tôi nói cậu rồi sao, cậu từ đầu liền không cần đuổi theo, lấy sự hiểu biết của tôi đối với Thi Thi mà nói, cậu nếu không đuổi theo như vậy, lúc này em ấy đã sớm về nhà rồi. Các người tối đa là hai người ở nhà đánh một trận, cũng sẽ không biến thành hiện tại tất cả người ở Bắc Kinh này đều biết rõ.
Bùi Dịch một ngụm đem lon bia uống cạn, híp mắt không nói gì.
Tần Phong nói anh đương nhiên hiểu rõ, anh biết Tô Thi Thi chưa bao giờ là người cố tình gây sự, liền tính cô tức giận đến thương tâm, cũng sẽ trở về cùng anh nói chuyện rõ ràng
Nhưng mà nếu thật làm như vậy, Bùi Dịch lại sợ hãi anh sẽ thật sự mất đi Tô Thi Thi, còn không bằng như bây giờ đi theo sau lưng cô, yên lặng cùng cô phát tiết.
Cậu ấy hả, tôi đã sớm nhắc nhở qua cậu, người phụ nữ kia không phải chiều như thế, cậu xem cậu đi đều đã đem em ấy chiều đến vô pháp vô thiên rồi. Thấy chưa, tôi nhìn thấy cậu tối hôm nay thất bại không ít?
Tần Phong nói xong liền túm lấy di động Bùi Dịch, yên lặng mở ra xem.
Chậc chậc, không nhiều lắm, mười vạn (340tr đó). Tần Phong lắc đầu, cảm thán nói, Nếu như là Ngọc nhà tôi có như thế hiểu chuyện thì tốt rồi, người phụ nữ kia lần trước cáu kỉnh với tôi, vậy mà đem thẻ của tôi đều đã quét đến điên cuồng, vẫn lại là Thi Thi tiết kiệm biết lo cho gia đình nha!
Tần Phong vừa dứt lời, bên trong xe đột nhiên vang lên một giọng nói cổ quái.
Tần Phong, anh vậy mà ở sau lưng nói xấu em, anh ghét bỏ em! Hu hu hu...
Ngọc?
Tần Phong u mê, không thể tin nhìn Bùi Dịch trong tay nắm di động.
Này không phải di động của anh ta sao? Từ khi nào thì ở trong tay Bùi Dịch? Mà còn chết tiệt, vậy mà gọi cho điện thoại Ôn Ngọc.
Tần Phong mặt đều đã tái rồi: Bùi Dịch, cậu quá âm hiểm rồi!
Tần Phong lúc này thật sự rất muốn đánh người rồi!
Bất quá anh cũng không có nhìn Tần Phong, mà là nhìn chằm chằm về hướng quán thịt nướng.
Cũng không bao lâu, điện thoại Tô Thi Thi liền vang lên.
Tô Thi Thi nhìn thoáng qua điện báo biểu hiện, liền nhận.
Tần Phong nhìn đến đây vui sướng khi người gặp họa nói: Xem ra em ấy đem chúng ta đều đã chặn cuộc gọi từ chối không tiếp nhận điện thoại, lại vẫn là Ngọc nhà chúng tôi mặt mũi lớn ha. Bất quá, cô gái nhỏ kia cũng dám gạt tôi? Cô ấy vậy mà nói vẫn liên hệ không được Thi Thi, xem tôi trở về xử em như thế nào đây!
Tần Phong đoán không lầm, điện thoại gọi đến cho Tô Thi Thi quả nhiên là Ôn Ngọc gọi tới tố khổ.
Chỉ thấy Tô Thi Thi mắt say lờ đờ tươi tỉnh, một bên nghe điện thoại một bên cười.
Tôi cùng cô nói đàn ông không một ai tốt cả, hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, cũng không phải lần đầu tiên rồi. Tôi cùng cô nói, Bùi Dịch có cái thẻ đen xài hoài không hết, Tần Phong khẳng định cũng có...
CLGT! Tần Phong ở trong xe nghe được lời Tô Thi Thi nói, sắc mặt xanh mét, quay đầu oán hận trừng mắt nhìn Bùi Dịch, Tôi nói cho cậu, món nợ này tôi nên tính trên đầu cậu, công ty tôi gần đây muốn mở rộng, cần rất nhiều tiền. Cậu không biết người phụ nữ kia năng lực mua sắm, quả thực quá phá sản rồi!
Mà còn cậu biết không, người phụ nữ kia đầu óc rỗng tuếch, mua sắm nhiều cũng không nói đi vậy mà toàn bộ quyên cho công trình Hy Vọng, chuyện này tuyệt đối là Thi Thi dạy, các cô ấy tại sao đối với sự nghiệp từ thiện ham thích như thế!
Nói tới đây, mạnh nghĩ tới cái gì, khẩn trương nhìn chằm chằm Bùi Dịch: Cậu nha đừng nói lại tiếp tục mật báo đi?
Bùi Dịch trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi phun ra hai chữ: Không có.
Chuyện anh muốn làm mục đích đã đạt được, làm sao lại có thể tiếp tục làm chuyện nhàm chán như thế.
Chỉ là nhìn khi Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc gọi điện thoại tươi cười, nụ cười kia làm cho anh cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng mà khi Tô Thi Thi vừa cúp điện thoại, trên mặt tươi cười chậm rãi biến mất, lại là vẻ mặt không chút thay đổi.
Lần này Bùi Dịch liền phát sầu, không biết làm như thế nào mới có thể để cho Tô Thi Thi vui vẻ thật sự.
Tần Phong nhìn đến đây, lại đưa ra hai lon bia đưa cho anh.
Bùi Dịch lấy một lon, im lặng tiếp tục uống.
Chỉ là bia còn không có uống xong, Tô Thi Thi liền đi rồi.
Chú Lý đã ở trên xe ngủ một giấc, Tô Thi Thi để cho ông trở về nghỉ ngơi, ông lại không chịu.
Tô Thi Thi trong lòng có chút băn khoăn, xoa xoa cái bụng đã ăn đến tròn xoe, thật sự là ăn không vô, quyết định về nhà trước rồi tính.
Cô vẫn như cũ không có đi xem bốn phía, giống như là hoàn toàn không biết Bùi Dịch ở sau lưng đi theo một dạng.
Chú Lý bây giờ đem tốc độ xe chạy thật sự chậm, lại nói truyện cười đùa cùng Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi nghe xong tâm tư muốn khóc đều có rồi.
Buồn cười không? Chú Lý quay đầu, vẻ mặt buồn bực nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi vẫn cứ bài trừ một cái nụ cười ngại ngùng, ha ha cười gượng một tiếng: Thật sự không buồn cười.
Chú Lý thất bại không thôi, nói thầm: Khó trách mỗi lần tôi kể truyện cười cho bà ấy liền bị đuổi ra ngoài.
Tô Thi Thi vừa nghe, lập tức tinh thần tỉnh táo, hỏi lại.
Cô vẫn chưa thấy qua người nhà của chú Lý, thì ra là chú ấy vậy mà còn không có kết hôn, nhưng mà cũng có đối tượng yêu mến. Tô Thi Thi nghe chuyện tình của bọn họ, đáy lòng những cái khó chịu nặng nề như vậy đã mạnh mẽ mà chậm rãi biến mất rồi.
Con người mà, kỳ thật không nhất thiết phải so đo quá nhiều. Lúc còn trẻ bà ấy đã gặp qua rất nhiều người, tình duyên trắc trở, tôi gặp được bà ấy đúng lúc giống như là duyên phận liền nhận ra chúng tôi thuộc về nhau. Tôi cực kỳ cảm tạ những đàn ông đó đã làm cho bà ấy trưởng thành hơn chính chắn hiểu chuyện hơn, không có bọn họ thì sẽ liền không có bà ấy như bây giờ.
Không có bọn họ liền đều không có bà ấy của bây giờ...
Tô Thi Thi thì thào nhớ kỹ những lời này, bỗng nhiên như là có cái gì đột nhiên nghĩ thông suốt rồi.
Đúng là loại cảm giác này tới quá nhanh, cô còn không có bắt lấy, đột nhiên nhìn đến phía trước có người hướng tới bọn họ xua tay.
Là cảnh sát giao thông đang kiểm tra người điều khiển xe có uống rượu, đã trễ thế này còn đứng tra, thực vất vả. Chú Lý vừa nói, một bên dừng xe lại tiếp nhận kiểm tra.
Ở phía sau không xa, Bùi Dịch cũng chậm rãi giảm tốc độ xe lại, nhìn đến cảnh sát giao thông ở phía trước, sắc mặt mạnh biến đổi, lập tức đem xe hướng tới phía trước lao tới.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế Tần Phong sửng sốt, có chút khó hiểu nói: Cậu chạy lên để làm chi? Không thấy được đang kiểm tra người điều khiển xe có uống hay không sao? Cậu uống rượu bị kiểm tra ra được, sẽ bị tạm giam.
Cô ấy cũng uống rượu. Bùi Dịch chỉ nói như vậy một câu, vẫn như cũ lái xe hướng phía trước phóng đi.
Không phải chú Lý có ở đó sao?
Chú Lý sẽ lái xe chậm như thế sao? Bùi Dịch quay đầu lườm Tần Phong một cái, người này có phải uống đến hồ đồ rồi hay không.
Mà còn lấy hiểu biết của anh đối với Tô Thi Thi, cô phỏng chừng không nỡ để cho chú Lý lái xe, lúc này rất có khả năng là cô đang lái xe.
Vạn nhất bị cảnh sát giao thông kiểm tra được...
Bùi Dịch đương nhiên là có năng lực sẽ không để cho Tô Thi Thi gặp chuyện không may, nhưng mà vạn nhất dọa đến Tô Thi Thi làm sao bây giờ.
Cô gái ngốc này hôm nay đã đầy đủ thương tâm rồi, anh cũng không nghĩ muốn cô lại gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Đợi một chút... Cậu hiện tại đưa lên cửa không phải...
Tần Phong còn chưa nói xong, xe bọn họ đã bị cảnh sát giao thông cản lại rồi.
Cửa kính xe hạ xuống, cảnh sát giao thông nhìn người bên trong ló ra, mày liền nhíu lại, lập tức kêu gọi đồng đội của chính mình: Có uống rượu mà còn điều khiển xe, tạm giam!
Tiểu đồng chí, cậu nhìn rõ ràng xem, là ai đang lái xe? Tần Phong nhướng mày, dụng ánh mắt ý bảo cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông này đại khái là người mới, mà còn tinh thần trọng nghĩa mười phần, vừa nghe đến Tần Phong nói, lập tức bày ra một cái còng tay, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Dịch: Đồng chí, mời đưa ra CMND, mặt khác các vị đừng hòng trốn tội, trước pháp luật mọi người giống nhau đều là ngang hàng, mặc kệ là ai, anh chắc chắc bị tạm giam rồi!