Trong thư phòng yên tĩnh, một tiếng vỗ bàn chói tai, phá trầm mặc.
Bùi Dịch, con tới cùng muốn làm cái gì? Nhậm Tiếu Vi nghiêm túc nhìn Bùi Dịch, hận không thể bổ đầu con trai mình ra nhìn một cái, bên trong tới cùng đang chứa cái gì.
Mẹ, người làm sao vậy? Bùi Dịch mày không thể nhận ra hơi nhíu lại, trên mặt không chút thay đổi.
Dựa vào những hiểu biết của anh về mẹ mình, Nhậm Tiếu Vi đối với chuyện hôm nay anh đột nhiên tham dự cạnh trạnh tranh đấu thầu, hơn nữa giành được thắng lợi, nhất định sẽ tức giận, nhưng mà không đến mức giống trước mắt tức giận như vậy.
Tới cùng xảy ra chuyện gì rồi hả?
Con còn hỏi em làm sao vậy, con... Nhậm Tiếu Vi đột nhiên nghĩ đến cái gì, cường bạo đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Tuyệt đối không thể để cho Bùi Dịch biết, chuyện của cô gái kia.
Nhậm Tiếu Vi ở trong lòng rất nhanh nhớ lại, ngữ khí so với vừa rồi dịu đi một chút.
Bà đối với Bùi Dịch nói: Con hẳn là biết, bây giờ cạnh tranh đấu thầu đối với Đoàn gia có bao nhiêu quan trọng, vì cái gì còn tới phá hoại?
Phá hoại? Bùi Dịch cười nhẹ, Mẹ chẳng lẽ không muốn nhìn thấy con giành được thắng lợi sao? Nhậm Tiếu Vi nhướng mày, Mẹ đương nhiên muốn nhìn thấy con giành được thắng lợi, nhưng mà con hẳn là biết chuyện này không giống vậy. Cho dù con căm hận Đoàn gia, nhưng mà cũng nên vì em trai con mà cân nhắc suy xét. Đoàn gia về sau là của em trai con, con còn như vậy làm là muốn đem Đoàn gia phá hoại!
Bùi Dịch lẳng lặng nhìn mẹ mình, đột nhiên có chút không hiểu được bà nữa rồi.
Mẹ, người cũng hận Đoàn gia, người hận Đoàn Kế Hùng. Chúng ta đối với họ Đoàn hận ý là giống nhau. Bùi Dịch trầm giọng nói.
Anh biết mẹ anh cùng anh, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không phải là vì hiện tại hay sao. Nhưng bây giờ lại như khôgn thể nỗi mẹ mình nữa rồi, mẹ anh vì cái gì đến bây giờ, vẫn còn tới phản đối anh!
Tiểu Dịch, mẹ biết trong lòng con suy nghĩ cái gì, nhưng mà con chẳng lẽ không cảm thấy được, để cho Đoàn thị bị hủy diệt trong tay Đồng Đồng, để cho Đoàn Kế Hùng tận mắt nhìn thấy sản nghiệp của mình bị hủy diệt toàn bộ, càng thêm thỏa mãn hơn sao? Nhậm Tiếu Vi lạnh giọng nói.
Ánh mắt bà sáng long lanh, hình như có một chỗ ánh sáng tại lóe ra, đó là một loại giống như điên cuồng chờ mong.
Bà chờ đợi ngày này, đã đợi mười mấy năm rồi! Bà muốn Đoàn Kế Hùng tận mắt thấy đứa con trai mà ông ta thương yêu nhất, làm như thế nào hủy đi toàn bộ sản nghiệp của ông ta!
Mà hiện tại toàn bộ thành ra thế này, đều bị con trai lớn của bà phá hủy, bảo làm sao có thể không tức giận!
Bùi Dịch nghe được lời Nhậm Tiếu Vi nói, mày mạnh nhíu lại: Mẹ, Đồng Đồng vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, vì cái gì muốn đem nó liên lụy vào chuyện này? Như vậy đối với nó quá không công bằng!
Nhậm Tiếu Vi quay đầu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Bùi Dịch, lạnh giọng nói: Đây là sứ mệnh của Đồng Đồng!
Năm đó Bùi gia gặp chuyện không may khi đó, con so với nó không lớn hơn mấy tuổi. Khi đó con cũng là đứa bé, con có thể làm được, em trai con giống con nhất định sẽ làm được. Nhiều năm quanhư vậy, mẹ biết con vẫn cực kỳ vất vả, nhưng hiện tại chúng ta lập tức liền được giải thoát rồi. Nhậm Tiếu Vi càng nói càng hưng phấn, giống như đã thấy được ngày nào đó đã đến.
Khi đó bà muốn cho Đoàn Kế Hùng quỳ gối trước mặt bà, cầu xin bà tha thứ. Mà bà muốn hung hăng một cước đá ông ta văng ra, để cho ông ta sống không bằng chết!
Mẹ! Bùi Dịch nhíu mày, giống là có chút không thể hiểu nổi mẹ của mình rồi.
Đồng Đồng không phải con, thằng bé không nên trải qua những chuyện mà con đã từng gặp phải. Bùi Dịch nhắm mắt lại, có chút thống khổ nói.
Chính là vì năm đó con còn nhỏ, con so với bất luận kẻ nào đều biết những chuyện này đối một đứa bé mà nói có bao nhiêu khủng bố. Nếu không phải con ý chí kiên định, nếu không phải trong lòng con còn cố gắng chống đến cùng, muốn vì cha anh báo thù. Con như thế nào có thể sống đến bây giờ, càng không thể có thể có thành tựu như hiện tại!
Mẹ, chuyện báo thù giao cho con. Mẹ đồng ý với con, không cần đem Đồng Đồng liên lụy vào được không, nó nên có một cái tuổi thơ đơn thuần.
Con đây là đang chỉ trích mẹ, không có cho con một cái tuổi thơ đơn thuần sao? Nhậm Tiếu Vi đột nhiên cực kỳ đau lòng hỏi.
Người làm sao có thể nghĩ như thế? Bùi Dịch có chút bất đắc dĩ, anh biết trong lòng mẹ anh có tâm ma, có một số việc anh khuyên không được.Nhiều năm qua như vậy, anh so với bất luận kẻ nào đều biết mẹ anh đang suy tính cái gì. Chịu đựng nhục nhã ủy khuất, nhận nhịn gả cho Đoàn Kế Hùng kẻ thù này, phải bảo vệ anh lúc đó còn nhỏ tuổi, những chuyện mẹ anh khổ sở chịu đựng, toàn bộ Bùi Dịch đều biết rõ.
Cho nên hiện tại liền tính mẹ anh có phản đối anh cùng Tô Thi Thi như thế nào, dù bà đối với Tô Thi Thi không tốt như thế nào, anh cũng hạ quyết tâm đối với mẹ mình không nói một câu nặng lời.
Mà anh cũng chỉ có thể đối với Tô Thi Thi tốt gấp bội, để bồi thường cô, kỳ thật anh bị kẹp ở giữa mới là khó khăn nhất. Mà Tô Thi Thi cũng đang là vì hiểu rõ anh, cho nên lúc đối mặt với Nhậm Tiếu Vi mới luôn luôn nhường nhịn.
Thù của mẹ bản thân của mẹ tự trả! Lúc này, Nhậm Tiếu Vi trảm đinh tiệt thiết nói.
Bùi Dịch nghĩ nghĩ, dằn lại tính tình nói: Chuyện này con đã chuẩn bị tốt, với cái chết năm đó của cha, con đã tra ra được một chút tin tức rồi - -
Vì cái gì vẫn còn muốn điều tra những cái này? Nào biết Nhậm Tiếu Vi vừa nghe, đột nhiên lớn tiếng ngắt lời của anh nói.
Bà tiến lên liền bắt được tay của Bùi Dịch, vội vàng nói: Đồng ý với mẹ, không cần tiếp tục điều tra chuyện năm đó được không?
Mẹ, người làm sao vậy? Bùi Dịch thân thể cứng đờ, không rõ mẹ mình làm sao có thể phản đối anh điều tra rõ chân tướng chuyện năm xưa.
Theo lý mà nói, mẹ ạn hẳn là người muốn biết chuyện xảy ra năm đó hơn ai hết.
Bùi Dịch vĩnh viễn sẽ không quên, lúc ấy cha anh bị chết có bao nhiêu thảm, mà hết thảy chuyện này cùng Tứ Đại Gia Tộc đều có liên quan. Bằng không bà cũng sẽ không trăm phương ngàn kế, bày ra kế hoạch lớn như vậy nhẫn nhịn suốt mười mấy năm qua như vậy.
Mẹ, người không biết là hiện ở Bắc Kinh này công trình thôn Thành Trung kia, chính là năm đó cha làm thuê cho Đoàn thị thiết kế ra cái công trình kia...
Bốp! Một tiếng vỗ tay vang dội thanh thúy, chạm vào da thịt Bùi Dịch.
Bùi Dịch đầu bị đánh nghiêng đến một bên, trong mắt có một tia kinh ngạc. Đến Nhậm Tiếu Vi chính mình cũng bị dọa đến chỗ, sững sờ nhìn tay mình, lại nhìn Bùi Dịch, nước mắt bá một phen liền chảy ra.
Tiểu Dịch, thực xin lỗi, mẹ không phải cố ý. Nhưng mà coi như mẹ cầu xin con, không cần tiếp tục điều tra chuyện năm đó, được không?
Bùi Dịch trong mắt cô đơn chớp lóe rồi biến mất, cánh môi của anh nhấp nhẹ, thật lâu sau cũng không nói nữa.
Không có đồng ý, cũng không có phản đối, anh hiện tại lòng rất loạn.
Một cái tát kia của Nhậm Tiếu Vi đánh ra, trong lòng hối hận không thôi. Nhưng mà đã không thể vãn hồi rồi, bà đến sắc mặt Bùi Dịch, trong lòng cực kì đau lòng.
Bà lau nước mắt nghĩ nghĩ, vẫn lại là quyết định nói sang chuyện khác, thăm dò hỏi han: Tiểu Dịch, con còn nhớ Trạm Dẫn Lan không?
Bùi Dịch sửng sốt, quay đầu khó hiểu nhìn Nhậm Tiếu Vi, vẫn như cũ không nói gì.
Tiểu Dịch, năm đó Trạm tiểu thư tử, mẹ cũng hiểu được cực kỳ ngoài ý muốn. Mẹ biết con hiện tại có Thi Thi, nhưng mà có đôi khi mẹ cũng rất lo lắng. Thi Thi và cô ấy...
Mẹ, Thi Thi không phải cô ấy! Bùi Dịch cắt ngang lời Nhậm Tiếu Vi nói, sắc mặt trầm xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhậm Tiếu Vi đối với con trai ruột của mình hiểu raat rõ. Cực kỳ hiển nhiên, Trạm Dẫn Lan ba chữ này ở trong lòng Bùi Dịch vẫn lại là nỗi đau không muốn khơi dậy, Bùi Dịch không có giống như vẻ bề ngoài của mình nhìn qua bình tĩnh như thế.
Nhậm Tiếu Vi nghĩ nghĩ, thăm dò hỏi han: Vậy con còn nhớ rõ Trạm Dẫn Lan sao?
Bùi Dịch hít sâu một hơi, giống như vừa rồi Nhậm Tiếu Vi không có đột nhiên cấp cho một cái tát, phục hồi tinh thần lại. Lúc này trong lòng khó tránh khỏi có chút phiền não, mẹ mình ép hỏi, cũng không có nghĩ nhiều liền trả lời: Chưa bao giờ từng quên.
Cô gái kia là mối tình đầu của anh, cùng anh trải qua những năm tháng thống khổ nhất, là hồi ức tốt đẹp nhất còn trong trí nhớ anh, anh làm sao có thể quên.
Nhậm Tiếu Vi nghe được lời của anh nói, trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng kỳ quái, không biết là vui mừmg hay vẫn lại là phẫn nộ, nhưng bà vẫn lại là tiếp tục hỏi:
Mẹ là nói nếu, nếu Trạm tiểu thư còn sống, Tiểu Dịch, con sẽ làm sao?