Tô Thi Thi, cái con tiện nha đầu này, mày thật sự quên dòng máu trong người mày là của nhà ai rồi hả? Đoàn Kế Hùng vừa thấy Tô Thi Thi liền chửi ầm lên.
Hai con mắt ông ta đỏ tươi, tròng mắt trừng đến độ muốn lòi ra, bộ dạng đó cực kỳ hung hãng.
Tô Thi Thi vốn dĩ còn đang nghĩ phải làm như thế nào để cho thương tổn nhỏ nhất, thấy một màn như vậy, lòng càng thêm trầm xuống, im lặng cười lạnh.
Cô còn chờ mong cái gì? Đã sớm biết như vậy không phải sao? Ông nội của cô hận không thể xông lên giết chết cô!
Ở trong mắt Đoàn Kế Hùng, những đứa con gái như cô chỉ là thức rẻ tiền không bằng rơm rác, vĩnh viễn chỉ có thể làm vật hy sinh cho thủ đoạn của ông ta.
Tô Thi Thi lạnh lùng nhìn Đoàn Kế Hùng, khóe môi nhếch lên, lấy không im lặng chống đối lại sự tức giận của ông ta.
Tức giận sao? Muốn mắng tôi, tôi cho ông mắng! Tôi muốn xem thử một mình ông có thể mắng tới khi nào!
Quả nhiên, Đoàn Kế Hùng thấy Tô Thi Thi không nói lời nào, càng thêm tức giận. Chống gậy, nổi giận đùng đùng muốn xông tới trước mặt Tô Thi Thi.
Dương Dũng đang đứng bên cạnh cô liền đi về phía trước một bước tới chắn trước mặt Tô Thi Thi che đỡ.
Cút ngay! Đoạn Kế Hùng nghiêng liếc Dương Dũng một cái, quay đầu nhìn về bọn vệ sĩ của ông ta, lập tức liền có tên vệ sĩ đi lên.
Tên vệ sĩ kia còn không có tới gần Dương Dũng, thân thể Dương Dũng đột nhiên tránh sang bên cạnh, đồng thời bắt được cánh tay người kia. Quay mình một cái, nghe răng rắc một tiếng, cánh tay người kia đã bị bẻ gãy rồi.
Dương Dũng cầm lấy người kia đi về phía trước ném đi, hắn trực tiếp nằm trên mặt đất, sau đó anh một lần nữa quay trở lại chắn trước mặt Tô Thi Thi.
Cậu! Đoạn Kế Hùng sắc mặt phát lạnh, nhìn chằm chằm Dương Dũng trong ánh mắt hận không thể đem giết anh!
Ông ta đương nhiên nhận ra anh, trên trán có một vết sẹo, không biết năm đó Bùi Dịch tìm đâu ra, người này thân thủ rất tốt.
Lúc này Tô Thi Thi vỗ xuống tay của Dương Dũng.
Dương Dũng hiểu ý, lui sang một bên.
Tiện nha đầu! Đoàn Kế Hùng nhìn thấy hành động Tô Thi Thi của bọn họ, trong mắt hung ác chợt lóe rồi biến mất. Cũng không vội lại cho người đi lến bắt lấy Tô Thi Thi, chỉ vào mặt của cô mắng.
Tao nói cho mày biết, mày cho dù không họ Đoàn, dòng máu chảy trong người mày cũng là của Đoàn gia tao. Tao là ông nội của mày, mày cả đời này đều không thể nào thay đổi được. Mày bây giờ giúp người ngoài hủy hoại Đoàn gia, tao xem mày về sau như thế nào đi gặp liệt tổ liệt tông!
Gặp liệt tổ liệt tông? Tô Thi Thi bỗng dưng nở nụ cười, giống như thấy người bệnh thần kinh nhìn Đoàn Kế Hùng. Nhưng vẫn như cũ mím môi, không nói gì.
Cô thật muốn nhìn người ông nội này, còn có thể nói những lời buồn cười gì nữa.
Đoàn Kế Hùng thấy cô không nói lời nào, nghĩ rằng cô sợ hãi, lạnh giọng nói: Chuyện của đời trước mày không nên tham dự, chỉ cần mày thật sự nghe lời, mày vẫn là mày chính là Đại tiểu thư duy nhất của Đoàn gia.
Ông ta dừng một chút, chân mày cau lại, không kiên nhẫn nói: Đi nói cho Bùi Dịch, bảo nó đem dự án thôn Thành Trung đến giao cho Đoàn thị, tao cho phép nó cùn Đoàn thị hợp tác!
Cho phép? Tô Thi Thi rốt cuộc nhịn không được, không khách khí cười lên một tiếng. Nhìn Bùi Dịch nơi xa xa, ông nội của cô còn không biết Bùi Dịch đã gần tới nơi rồi.
Xa xa, Bùi Dịch đã nhìn Tô Thi Thi. Ánh mắt của hai người trong không trung giao hội.
Bùi Dịch hướng về Tô Thi Thi mặt không đổi sắc gật đầu.
Trong lòng Tô Thi Thi nhất thời xuất hiện một dòng nước ấm.
Có anh ấy, thật tốt.
Tô Thi Thi nhìn Đoàn Kế Hùng, chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô vẫn cho là Đoàn Kế Hùng cường thế ác nghiệt, bây giờ mới phát hiện ong ta căn bản có bệnh vọng tưởng, chính là một kẻ điên!
Tô Thi Thi nhìn chằm chằm ánh mắt Đoàn Kế Hùng, cười như không cười nói: Ông nội của tôi, ông lẽ nào bây giờ còn không biết tình hình hay sao? Xin hỏi ông có tư cách gì để cho Bùi Dịch hợp tác với ông?
Tư cách? Đoàn thị đồng ý hợp tác với nó là -
Vinh hạnh? Tô Thi Thi tiếp lời của ông ta, khẽ cười nói, Đáng tiếc, chúng tôi một chút cũng không để ý tới vinh hạnh này.
Tô Thi Thi khoanh tay trước ngực, cao ngạo nhìn Đoàn Kế Hùng, gặn từng chữ nói: Đoàn thị ở trong mắt chúng tôi, từ đầu cũng không là cái gì!
Có những người thân máu lạnh không có tình người như vậy, là sự sỉ nhục lớn nhất đời này của tôi. Đoàn gia? Thực rất giỏi sao? Tô Thi Thi cười lạnh, Cho dù các người có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng không muốn nghĩ quay về Đoàn gia. Nhớ kỹ tôi họ Tô, cùng mẹ tôi còn có ông ngoại, họ Tô!
Cái con tiện nha đầu này. Đoạn Kế Hùng bị cô làm cho tức giận đến sắc mặt trắng bệch, dơ tay liền muốn đánh tới.
Tô Thi Thi mạnh dơ tay lên, bắt được cổ tay ông ta, dùng vũ lực vung sang một bên.
Ông nghĩ rằng tôi vẫn chính là cô bé nhỏ năm đó sao? Dựa vào cái gì đánh tôi? Đoạn Kế Hùng, tôi nói cho ông biết. Từ nay nhất định không được nhắc tới chuyện tôi là con cháu của Đoàn gia ông, tôi cũng không cho phép Đoàn gia đụng đến tôi dù chỉ là một cọng lông.
Ngay cả người thân của tôi cũng không dám đánh tôi, ông dựa vào cái gì mà động tay động chân với tôi?
Mày... Tao cảnh cáo mày, cho dù mày hận Đoàn gia, máu trong người mày cũng là của Đoàn gia....
Máu của Đoàn gia trong người tôi, sớm đã bị các người đánh đến chảy ra hết rồi! Tô Thi Thi lớn tiếng hô, Tôi bị các người đánh qua bao nhiêu lần, chảy ra ít nhiều máu, đã sớm trả hết nợ rồi!
Tô Thi Thi nói xong chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Nghĩ lại chuyện cũ, cô còn nhỏ đã chịu quá nhiều tổn thương như vậy.
Bất an, sợ hãi, bất lực, đây là tuổi thơ của cô. Nếu không có mẹ cô cùng bà nội hiền lương dạy bảo, cô không biết lớn lên trở thành bộ dạng gì nữa?
Cô nghĩ tới chị em Đoạn Ngọc Tường cùng Đoàn Ngọc Lộ, trong lòng dâng lên một luồn khí lạnh.
Tôi cực kỳ may mắn khi có bà nội nuôi nấng tôi trưởng thành, mà không phải là Đoàn gia các người, những người ngoan độc, ích kỷ, quỷ quái này!
Đoàn Kế Hùng, ông có phát hiện không, toàn bộ đều giống như trở về lúc trước. Năm đó, ông cho con trai ngu xuẩn ông cầu hôn mẹ tôi, nhận được sự giúp đỡ từ ông ngoại tôi. Sau này lấy oán báo ân, hiện tại chẳng qua là quay về thời điểm ban đầu thôi.
Các người chính là không có năng lực bảo vệ Đoàn gia, lại có thể trách ai chứ? Tô Thi Thi vươn tay, chỉ vào Đoàn Kế Hùng, trầm giọng nói, Chỉ có thể trách các người vô năng!
Mày... mày... Đoạn Kế Hùng bị cô làm cho tức không nói nên lời, cây trượng trên tay rơi ra, té trên mặt đất, phát ra xoạch một tiếng.
Ông ta ôm lấy tim mình, run rẩy không ngừng, trên mặt hồng một hồi.
Tô Thi Thi đứng tại chỗ, lạnh giọng nói: Ông nhất định phải chống đỡ, nhanh như vậy đã chết, Đoàn gia sẽ thật sự xong rồi!
Mày... mày!
Lão gia, người đừng kích động.
Đoàn Hòa Dự thấy thế, vội vàng giúp Đoàn Kế Hùng hòa khí.
Đoàn Kế Hùng mấy tháng trước bị trúng gió một lần, làm sao có thể chịu được đả kích thế này.
Nhưng mà Đoàn Hòa Dự cũng không dám nói với Tô Thi Thi cái gì. Ông ta đã sớm nhìn thấy Bùi Dịch ở xa bên kia, bọn họ đã sớm chạy tới. Chẳng qua Bùi Dịch muốn Tô Thi Thi tự mình giải quyết, mới không xuất hiện.
Đánh chết con tiện nha đầu này cho tôi. Đoạn Kế Hùng thật vất vả mới nói một câu đầy đủ, nhưng là hạ lệnh cho đám vệ sĩ, ra tay độc ác với Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi cười lạnh lắc đầu, cùng lúc đó Dương Dũng bước lên chắn trước mặt cô.
Lão gia người bình tĩnh một chút, bây giờ không phải lúc- Đoàn Hòa Dự nhắc nhở Đoàn Kế Hùng Bùi Dịch đã đến. Nhưng Đoàn Kế Hùng hoàn toàn bị tức giận che lấp, lạnh lộng nói: Lời nói của tôi cũng không nghe theo đúng không? Đánh chết con tiện nha đầu này cho tôi!
Bọn vệ sĩ thấy thế, lập tức xong tới chỗ Tô Thi Thi.
Nháy mắt tiếp theo, đột nhiên bên cạnh một đám người lao tới, lập tức quây quanh bọn họ.
Tiếp theo, nơi xa lại truyền đến một giọng nói, hơi thở hỗn hển giống như âm thanh của loài động vật nào đó.
Chó? Tô Thi Thi tim đập mạnh, bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ không tốt. Cô vừa định nhắc nhở Dương Dũng nhìn một chút, trước mắt đột nhiên xông đến một cái bóng đen lao tới, sau bóng đen là một bóng dáng màu vàng.
Hai con chó ngu xuẩn này chạy nhanh như thế làm gì? Tô Thi Thi ở bên đó sao?
Đoàn Tĩnh Đồng? Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, không thể tin Đoàn Tĩnh Đồng cùng hai chó này đột nhiên chạy tới!
Ba tổ tông này như thế nào lại đến đây?
Tô Thi Thi lườm mắt hướng về Bùi Dịch nhìn qua, không phải anh để cho chó đến chứ?