Trong phòng ăn không khí lập tức trở nên quỷ dị hẳn lên, chỉ có mùi hương của thức ăn kia phiêu tán ở trong không khí, tỉ tỉ kích thích dây thần kinh người ngồi.
Loại hấp dẫn này, giống như mang theo độc, từ từ chui vào toàn thân.
Tô Thi Thi không biết là mùi đồ ăn này vị quá mê người, hay vẫn lại là vừa rồi Bùi Dịch câu nói kia quá độc, tay cô cầm lấy chiếc đũa càng thêm xiết chặt, hận không thể đem chiếc đũa bẻ gẫy.
Cô có nghe lầm hay không? Bùi Dịch đây là ở trước mặt cô vén muội sao?
Bên cạnh Tống Trọng Hạo cùng Đức An hai người cực kỳ hiểu ngầm liền cúi đầu, ra sức dùng bửa, đem chính mình hoàn toàn trong suốt.
Hỗ Minh Phỉ hiển nhiên cũng bị những lời này của Bùi Dịch dọa đến chỗ, sửng sốt vài giây mới phản ứng kịp.
Trong đầu cô ta rất nhanh suy nghĩ, lòng không biết như thế nào, thậm chí có chút khẩn trương, nhưng vẫn lại là gọn gàng dứt khoát nói: Không sai, tôi thích anh.
À...? Bùi Dịch trên mặt biểu tình tựa hồ nhu hòa một chút, nhàn nhạt hỏi, Có bao nhiêu thích?
Hỗ Minh Phỉ trong lòng vui vẻ, Bùi Dịch đây là đang hướng cô biểu đạt cái gì sao?
Hỗ Minh Phỉ trên mặt lộ ra tươi cười mê người, nói: Có bao nhiêu thích tôi không biết, nhưng mà tôi tin tưởng tôi tuyệt đối là người thích hợp nhất của anh.
A... Tô Thi Thi vô thanh cười lạnh, cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Nơi này hương vị thức ăn thật không tệ, xem ra nhà hàng này của Hỗ gia đã mời được một đầu bếp giỏi.
Bùi Dịch tuy đang nhìn Hỗ Minh Phỉ, nhưng mà khóe mắt dư quang nhưng vẫn rơi vào trên người Tô Thi Thi. Nhìn đến cô gái nhỏ của mình đang tức giận lại vừa muốn làm bộ như không thèm để ý, khóe miệng của anh chậm rãi cong lên.
Mà một màn này ở trong mắt Hỗ Minh Phỉ, giống như là Bùi Dịch nghe được lời của cô ta cực kỳ mãn ý. (Chúc mừng thím hốt giúp ta mấy kg dưa bở bị ế )
Bùi Dịch... Hỗ Minh Phỉ đang muốn nói chuyện, lại một lần nữa bị Bùi Dịch ngắt lời.
Bùi Dịch khóe miệng vẫn như cũ chứa quét xuống nhàn nhạt tươi cười, mâu quang nhàn nhạt đánh giá Hỗ Minh Phỉ, nói: Không biết Hỗ tiểu thư từ đâu mà có được tự tin tới như thế, vậy mà tự nghĩ mình là người thích hợp nhất của tôi?
Hỗ Minh Phỉ trên mặt tươi cười mở rộng kiêu ngạo nói: Hai người chúng ta đều là cùng một loại người, tôi đương nhiên là người thích hợp nhất của anh.
Cô ta nói xong lườm Tô Thi Thi đang cúi đầu ăn cơm bên kia một cái, khinh thường nói: Giống Tô tiểu thư đây loại người này sinh ra thấp kém như thế làm sao xứng với anh?
Chậc chậc... Tô Thi Thi nuốt vào một miếng sườn xào chua ngọt, ánh mắt híp híp.
Hỗ tiểu thư cho rằng chính mình tài trí hơn người? Bùi Dịch đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng càng ngày càng cong lên, giống như dẫn theo ánh sáng mê người, lập tức để cho Hỗ Minh Phỉ nhìn đến ngây người.
Đây là cô ta lần đầu tiên nhìn đến Bùi Dịch cười, giống như là mang theo ma lực một dạng. Nhưng nháy mắt tiếp theo lời Bùi Dịch nói ra lại để cho cô ta như bị đẩy rơi xuống vách núi, trên mặt tươi cười khoảnh khắc cứng ngắc.
Bùi Dịch nói: Ở trong mắt tôi, Tô Thi Thi so với bất luận kẻ nào đều không trân quý bằng! Mà Hỗ tiểu thư cô ở trong mắt tôi so với cứt chó cũng không bằng. Mà cái gọi là tài trí hơn người phân chó đó của cô đã không đáng giá gì, cô ấy xứng với tôi hay không, cần cô tới bình luận sao? (Cõi lòng giông tố, anh Dịch cũng biết chửi bậy cơ. Nhưng mà ta thích )
Người đàn ông này... Tô Thi Thi đang ăn sườn lợn động tác ngừng một trận, thiếu chút nữa bị nghẹn. Nhưng mà trong lòng lại như là đột nhiên bị lấp đổ đầy đường mật, ngọt có thể ngán chết người. (anh chửi người nhưng cũng đầy đường chị ạ. cái này gọi là mật ngọt chết ruồi )
Bùi Dịch... Hỗ Minh Phỉ sững sờ nhìn Bùi Dịch, hoàn toàn không nghĩ tới anh vậy mà sẽ đột nhiên trở mặt.
Nhưng trên mặt anh tươi cười rõ ràng là chân thật như thế, nói chuyện ngữ khí cũng là ôn nhu như thế, vì cái gì những lời này lại lại ngoan độc như thế?
Hỗ Minh Phỉ cả kinh đến tức giận đều đã quên, nửa ngày cô ta mới phản ứng kịp, mặt hết đỏ lại xanh, xanh lại trắng, thẹn quá thành giận nói: Anh đang đùa giỡn tôi?
Bùi Dịch cười lạnh: Cô đáng để tôi đùa giỡn sao? Hỗ tiểu thư, dán vàng lên mặt mình, bị người như vậy thích, là sỉ nhục với tôi!
Anh... Anh thật quá đáng, anh có biết chính mình đang nói cái gì không? Hỗ Minh Phỉ triệt để xù lông, Anh đường đường tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc, vậy mà đối một người có tiếng tăm như tôi nói ra những lời không lễ phép như vậy! Giáo dưỡng của anh là thế sao? =_= đệt cái tiếng tăm
Bùi mỗ chỉ là gậy ông đập lưng ông. Đối với loại người trong đầu cả ngày chỉ biết đi theo giành đàn ông của người khác, học người khác làm Tiểu Tam, tôi cần khách khí với cô sao?
Anh nói cô ta cái gì? Tiểu Tam? Hỗ Minh Phỉ thiếu chút nữa xỉu vì tức, cô ta từ nhỏ đến lớn, chưa từng nghe được những lời chỉ trích nặng như vậy!
Cô ta muốn làm Tiểu Tam?
Bùi Dịch đây là điên rồi sao?
Bùi Dịch, anh đều đã rõ ràng hôn nhân của hai người chúng ta là có ý nghĩ như thế nào? Cô ta nói xong chỉ vào Tô Thi Thi nói, Anh cảm thấy được cô ta có tư cách làm đối thủ cạnh tranh của tôi sao? Ở trong thế giới của chúng ta, chỉ cần là người đối với chúng ta có lợi, từ đầu liền không có cách nói Tiểu Tam loại này!
Cô ta nói xong, sắc mặt nhu hòa một chút, Bùi Dịch, anh vì cái gì muốn bài xích tôi như vậy? Nếu hiện tại đem lời đều đã nói đến mức này, tôi liền nói rõ với anh. Mẹ anh nghĩ muốn chúng ta cùng một chỗ, mà Hỗ gia cũng đồng ý. Đây là hôn nhân thương mại, anh hẳn là biết những chuyện này đối với chúng ta mà nói cực kỳ bình thường.
Được, hiện tại vừa lúc, tôi thích anh. Cái này không đơn thuần là hôn nhân thương mại lạnh như băng bình thường. Chúng ta có thể có nền móng tình cảm, có thể thật sự hạnh phúc. Hỗ Minh Phỉ nói xong nhìn Bùi Dịch trong mắt lại hơn một tia chờ mong.
Ngay từ đầu cô ta quả thật cực kỳ bài xích, nhưng mà mấy ngày này ở chung tới nay, người đàn ông này để cho cô ta nổi lên tâm tư muốn chinh phục.
Một khi một cô gái đối một người đàn ông cảm thấy hứng thú, rất nhiều cảm tình đều đã thay đổi. Cô ta đã sớm trong lúc bất tri bất giác thật sự thích người đàn ông này.
Bùi Dịch lẳng lặng chờ cô ta nói xong, sau đó hỏi: Còn gì nữa không?
Hỗ Minh Phỉ cắn môi, hai mắt nhìn chằm chằm Bùi Dịch, không nói gì.
Bùi Dịch quay đầu nhìn về phía Tô Thi Thi: Vị hôn thê của anh có cái gì muốn nói không?
Tô Thi Thi đem miếng cá vừa rồi gắp vào trong bát đưa vào trong miệng ăn, ngẩng đầu hướng về phía anh lấy lòng cười nói: Vị hôn phu của em, anh quyết định là được rồi. Không cần khách khí, tất cả mọi người là người mình, sẽ không nói ra ngoài.
Khụ khụ... Bên cạnh Tống Trọng Hạo cùng Đức An hai người, nén cười đến mức mặt đều đã đỏ.
Nhất là Đức An, trên mặt sưng vù như đầu heo, một bàn tay lại vẫn quấn băng vải treo ở trên cổ, như vậy miễn bàn có bao nhiêu khôi hài rồi.
Mà Bùi Dịch lặng không tiếng động nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, sau đó một lần nữa nhìn về phía Hỗ Minh Phỉ.
Khóe miệng của anh hơi vạch, đối với Hỗ Minh Phỉ nói: Tôi nghĩ, đến vị hôn thê của tôi đều đã nhìn không được Hỗ tiểu thư mơ mộng hảo huyền rồi. Hôm nay Bùi mỗ tặng cô một câu, làm người nên biết đối mặt hiện thực, đừng mơ mộng hão huyền!
Phụt... Khụ khụ... Tô Thi Thi ba người một hơi không đình chỉ, trực tiếp văng lên, ba người sặc đỏ bừng cả khuôn mặt.
Bùi Dịch, các người thật quá đáng! Hỗ Minh Phỉ bốp một cái đánh ở trên bàn, phẫn nộ đứng lên.
Cô ta cuối cùng cũng hiểu rõ vì cái gì vừa rồi thấy Tô Thi Thi bọn họ biểu tình kỳ quái như thế! Lúc cô ta nói ra có chứng cớ khi đó, bọn họ một chút cũng không lo lắng, ngược lại rất tò mò.
Tô Thi Thi, cô liền tin tưởng Bùi Dịch như vậy sao? Hỗ Minh Phỉ đâu nào còn không rõ, Tô Thi Thi phỏng chừng đã sớm nghĩ tới kết quả này, liền chờ xem truyện cười của cô ta!
Bùi Dịch, anh đối với tôi như vậy đối với mọi người người nào đều đã không có lợi, cần gì phải trở mặt? Hỗ Minh Phỉ đè nén tức giận, vẫn lại là không nghĩ muốn đem mọi chuyện làm cho càng thêm căng thẳng.
Đúng là Bùi tiên sinh lại hoàn toàn cảm thụ không tới cầu hòa của cô ta, thản nhiên nói: Vốn đã trở mặt, hà tất phải giả tạo thái bình? Hỗ tiểu thư, Bùi mỗ tôi cũng không thèm để ý đâu!
Anh... Hỗ Minh Phỉ dưới chân lảo đảo, tức giận đến đại não từng đợt choáng quáng.
Cô ta hôm nay xem như hiểu rõ hoàn toàn, Bùi Dịch vậy mà có thể lạnh lùng đến mức này!
Anh thật đúng là cái gì cũng dám nói, người này điên rồi!
Lúc này, Đức An lặng lẽ ghét sát vào Tống Trọng Hạo nhỏ giọng nói: Thì ra bọn họ là quan hệ tam giác tình địch ha! Nếu như vậy, vì cái gì đem chúng ta ném tới Hỗ gia?
Ngậm miệng! Tống Trọng Hạo vừa nghe mặt liền tái rồi, người này tưởng người khác là kẻ điếc sao?
Hiển nhiên mấy người ở đây đều đã nghe được, Tô Thi Thi ánh mắt lóe ra, có thứ gì đó đột nhiên suy nghĩ cẩn thận rồi.
Cô ban đầu không nghĩ ra, Bùi Dịch vì cái gì lại đem sư huynh bọn họ ném tới Hỗ gia. Nếu chỉ là vì tức giận, có thiếu gì nơi để ném người, ném bừa giữa đường là được rồi. Hiện tại xem ra, khẳng định không đơn giản như vậy.
Tô Thi Thi âm thầm nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, chỉ sợ sư huynh cô cùng Đức An hai người cùng Hỗ gia, đều bị Bùi Dịch tính kế.
Trận này Hồng Môn Yến, nếu nói là Hỗ Minh Phỉ tìm tới bọn họ, không bằng nói là Bùi Dịch từng bước, chờ bọn họ tới mời!
Âm hiểm! Tô Thi Thi yên lặng cúi đầu, cô vẫn lại là ít nói thì tốt nhất.
Mà Bùi Dịch nghe được lời Đức An nói, mắt như dao găm vù một phen liền bắn qua.
Đức An nhất thời như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nếu không phải Tống Trọng Hạo bắt lấy tay hắn không cho hắn chạy, hắn phỏng chừng nhấc chân liền chạy ra ngoài cửa rồi.
Xấu hổ cuối đầu, hắn lấy ra điếu thuốc ngậm ở trong miệng, một tay lấy ra cái bật lửa.
Anh bị thương còn không có lành, hút thuốc làm gì! Tống Trọng Hạo vừa thấy, vội vàng vươn người qua cướp đoạt cái bật lửa của hắn. Sao mỗi lần 2 người này mở miệng tui lại thấy mùi đam mẽo đâu đây
Anh ta quên trên tay mình đang cầm một chai rượu mới vừa mở ra, mà Đức An thấy anh ta đột nhiên bổ nhào qua, hoảng sợ. Dưới tình thế cấp bách dơ tay đón đỡ một phen, bình rượu trên tay Tống Trọng Hạo không cầm chắc, phịch một tiếng rơi xuống đất.
Mà Đức An tay bị thương bị Tống Trọng Hạo đụng phải một phen, đau đếnn mặt mũi hắ trắng bệch. Tay khẽ run rẩy, mới vừa đánh cái bật lửa rớt xuống.
Tô Thi Thi đang ở một bên uống chén canh hải sâm, nghe bên cạnh đột nhiên truyền đến phịch một tiếng, lập tức liền nghe đến một trận thét chói tai.