Tô tiểu thư, Bùi Dịch đen mặt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Thi Thi, Anh gần đây có phải quá dung túng em rồi hay không?
Ách... Anh... Bùi Dịch, đàn ông mà đánh phụ nữ thì không đáng làm đàn ông! Tô Thi Thi nuốt nước miếng lặng lẽ lui về sau.
Cô hận không thể tát mình một cái, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!?
Bùi Dịch híp mắt, từng bước một hướng đến gần cô, thân vươn tay một cái liền bắt được tay của cô, kéo cô áp sát vào trong lồng ngực mình: Tô tiểu thư, xem ra tối hôm qua anh còn không có giáo huấn em thật tốt, hiện tại muốn anh cho em thêm một bài học nữa!?
Bùi Dịch nói xong ánh mắt nghiêm túc, cúi đầu phủ lên môi Tô Thi Thi, tại môi cô độc địa cắn một ngụm.
Ưm... Tô Thi Thi đau đến nước mắt thiếu chút nữa đều đã chảy xuống rồi.?
Cầm tinh con chó à!?
Đau chết cô rồi, hẳn đã rách da rồi!?
Bùi Dịch đứng thẳng, mãn ý nhìn ấn ký chính mình lưu lại trên môi Tô Thi Thi, ánh mắt ở trên người cô đánh giá một phen, nhàn nhạt nói, Về sau còn dám để cho người ta động vào chỗ nào, anh liền cắn chỗ đó!
Anh! Tô Thi Thi theo bản năng che lên mông, suy nghĩ đến hình ảnh Bùi Dịch cắn người, sợ tới mức mạnh run run một phen.
Quá đáng sợ mà!
Nhưng Bùi Dịch lại giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh một dạng, đứng thẳng thân thể, sửa sang lại áo khoác tây trang, nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, tiện xoay người đi ra ngoài.
Đi ra không xa, bước chân của anh ngừng một trận, quay đầu nhìn Tô Thi Thi, gằn từng chữ nói: Còn chuyện anh có phải là đàn ông hay không, anh sẽ cho em từ! từ! Hiểu rõ!
Tô Thi Thi chán nản, thở phì phì nghiêm mặt, trên ót còn kém viết hai chữ: Bực tức!
Cô buổi tối khuya lén đi ra ngoài là không đúng, nhưng mà bị người ta sờ mò cũng không phải do cô nguyện ý!?
Huống hồ ngày hôm qua nếu Bùi Dịch không xuất hiện, cô đã sớm đánh cho cái tên Đức An kia răng rơi đầy đất rồi!
Tóm lại cực kỳ bực tức, lại còn không có thể oán giận!
Tô tiểu thư bày tỏ, Bùi tiên sinh ghen tuyệt đối không thể trêu chọc!
Còn không đi, để cho anh đến khiêng em qua sao? Phía trước truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Bùi Dịch.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, thở phì phì trợn mắt nhìn anh, khẩn trương chạy qua. Cô tin tưởng Bùi tiên sinh tuyệt đối làm được.
Hiện ở bên cạnh có nhiều người hầu ở đây như vậy, bị nhìn đến không phải bị cười chết rồi à!
Cô không biết vừa rồi một màn này của bọn họ, đã sớm bị dám người Tiểu Ưu nhìn thấy hết. Lúc này, mấy người nhiều chiện kia chính đang ở trong góc cười trộm.
Thật là, cũng không suy xét một phen trong nhà có trẻ con ở đây, mắt người ta muốn mù luôn rồi này. Đoàn Tĩnh Đồng cũng từ trong góc đi ra, khuôn mặt béo ụt ịt nhỏ nhắn đều đã thành một cái bánh bao phúng phính, đáng thương tội nghiệp nhìn Tiểu Ưu, Chị xinh đẹp, em đói bụng.
Tiểu thiếu gia, cậu không phải mới vừa ăn xong sao? Tiểu Ưu mặt lập tức suy sụp xuống. Tiểu Tổ Tông này còn có thể ăn nữa sao!
Chị, em đói đến nỗi không còn chút sức lực rồi. Đoàn Tĩnh Đồng lắc lắc cánh tay Tiểu Ưu, dáng vẻ kia giống như sắp muốn khóc đến nơi rồi.
Tiểu Ưu vừa mềm lòng lại lo lắng, nhìn xem bên ngoài nhỏ giọng nói: Bị tiên sinh biết cậu lén đòi ăn thêm, sẽ tức giận!
Chúng ta vụng trộm, anh sẽ không biết. Chị yên tâm, em ăn xong liền giảm béo!
Tiểu Ưu thấy Đoàn Tĩnh Đồng dáng vẻ của tiểu quỷ, dở khóc dở cười.
Nhưng mà đúng lúc này, điện thoại cố định trong nhà vang lên. Bên kia quản gia đã chạy tới nhận điện thoại rồi.
Rất nhanh liềnn truyền đến giọng nói của quản gia: Vâng, tiên sinh. Tôi biết rõ, nhất định khống chế việc ăn uống của tiểu thiếu gia.
A! Quá âm hiểm rồi! Đoàn Tĩnh Đồng vừa nghe, thiếu chút nữa tức đến phát khóc, Anh cùng Tô Thi Thi cãi nhau, sao lại trút giận lên người em? Muốn em chết đói mà!?
Phụt... Đám người hầu trong nhà nghe được, lập tức cười lăn cười bò.
Mà bên kia, Bùi Dịch thật sự đưa Tô Thi Thi đến công ty, hơn nữa còn đưa cô đến văn phòng, ở bên trong dây dưa hơn mười phút mới chịu rời đi.
Tô Thi Thi nhìn bóng lưng Bùi Dịch rời đi, nghĩ mãi không xong.
Người này hôm sao lại khác thường như thế?
Mà cô không biết, Bùi Dịch lúc rời khỏi cao ốc Ngôi Sao, vừa lúc đụng phải Tống Trọng Hạo đang đến làm.
Tống Trọng Hạo vừa nhìn thấy Bùi Dịch, sợ tới mức lông tơ đều đã dựng thẳng lên, cả người căng thẳng nhìn anh: Bùi... Bùi tiên sinh sớm an!
Nhưng mà Bùi Dịch lại như là không thấy được anh ta một dạng, lập tức từ bên cạnh anh ta đi qua, vẻ mặt lạnh thấu xương.
Phù... Tống Trọng Hạo vỗ bộ ngực nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đều đã mau xuống đây rồi. Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, anh liền chột dạ không thôi.
Mà một màn này, bị mấy người đang âm thầm theo dõi bọn họ nhìn thấy không sót một chút.
Trong văn phòng tổng giám đốc xây dựng Minh Đỉnh, trợ lý đang cùng Hỗ Sĩ Minh báo cáo tin tức mới nhất.
Bùi Dịch coi như không có Tống Trọng Hạo? Hỗ Sĩ Minh nhíu mày hỏi.
Trợ lý lập tức gật đầu nói: Không sai. Mà còn xem ra, Bùi tổng giống như đối với Thiết Kế Sư Tống không vừa ý rất lớn, mà Thiết Kế Sư Tống cũng hình như rất sợ Bùi tổng. Dựa vào những chuyện đã xảy ra đêm qua, bạn của Thiết Kế Sư Tống trêu chọc Tô tiểu thư, dựa theo tính cách Bùi tổng, phỏng chừng giận chó đánh mèo đến trên đầ Thiết Kế Sư Tốngu rồi.
Hỗ Sĩ Minh có vẻ đăm chiêu tựa vào trên ghế, ngón tay không theo theo thiết tấu gõ gõ mặt bàn, ánh mắt chậm rãi nheo lại.
Ngày hôm qua nhận được tin tức, Tô Thi Thi buổi tối đi đến chỗ Tống Trọng Hạo bên kia, về sau bị Đức An sờ mó, Bùi Dịch đi lên liền đem Đức An đánh một trận.
Hỗ tổng, chúng ta trước dây có phải lo lắng quá nhiều rồi hay không? Dựa theo tình huống hiện tại tho thấy, Đức An không giống như là người của Bùi tổng. Trợ lý nói.
Hỗ Sĩ Minh sắc mặt vẫn như cũ cực kỳ ngưng trọng, cũng nghĩ đến chuyện này.
Nếu nói hắn lúc trước còn có hoài nghi, nhưng mà hai lần vừa qua thái độ của Bùi Dịch đối với Tống Trọng Hạo bọn họ, quả thật không giống như là đối với người có quan hệ hợp tác.
Nhất là đối với Đức An. Bùi Dịch ra tay nặng như thế, nghe nói đem tay hắn đều đã đánh gảy, càng không giống như là người hợp tác.
Bằng không người nào bị coi thường như thế, lại muốn hợp tác cùng một người đem chính mình đánh cho tàn phế!
Tiếp tục theo dõi bọn họ. Hỗ Sĩ Minh trời sinh tính cẩn thận, nghĩ nghĩ, vẫn lại là không dám xem thường.
Vâng ạ trợ lý lại vẫn muốn nói cái gì, nhưng mà thấy tổng giám đốc nhà mình vẻ mặt nghiêm trọng, vẫn lại là đem lời đều đã nuốt trở vào.
Mà sau khi hắn ra ngoài, Hỗ Sĩ Minh sắc mặt so với vừa rồi trầm một chút.
Bùi Dịch, anh cho là làm như vậy tôi sẽ đối với anh thả lỏng cảnh giác? Hỗ Sĩ Minh híp mắt, khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh, Tôi thật muốn biết anh đến cùng có phải đang diễn trò hay không!?
Hắn nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại cho em gái mình.
Hai giờ hậu, công ty Sunshine nghênh đón một vị khách đặc biệt.
Điện thoại nội bộ trong phòng Tô Thi Thi vang lên. CÔ vừa bắt máy, còn chưa nói lời nào, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng thét chói tai của Tống Trọng Hạo: Sư muội mau đến cứu mạng, cái con chim công kia đến đây rồi!
Chim công? Hỗ Minh Phỉ? Tô Thi Thi đột nhiên nhớ tới Tống Trọng Hạo đã đặt cho Hỗ Minh Phỉ một cái biệt danh, nhướng mày, Cô ta tới làm cái gì?
Tống Trọng Hạo nhỏ giọng nói: Hẳn không phải là đến báo thù đi? Buổi sáng hôm nay lúc bọn anh rời khỏi Hỗ gia, đem cô ta chửi rửa một trận.
Tô Thi Thi hì hì một tiếng liền vui vẻ.
Sư huynh, anh thực biết mắng người!
Tô Thi Thi hắng giọng một cái nói: Yên tâm, sư muội đây liền giúp anh, mở cửa, đón khách!
Cô nói xong cúp điện thoại, đứng lên chỉnh lý lại quần áo trên người, hướng tới bên ngoài văn phòng đi đến.
Mà lúc này, Hỗ Minh Phỉ đã đi vào khu làm việc của công ty Sunshine.
Bên kia Tống Trọng Hạo mở cửa ra đón, vừa thấy Hỗ Minh Phỉ đến liền cười tít mắt nói: Hỗ tiểu thư là đặt biệt tới tìm tôi sao?
Hỗ Minh Phỉ đem Tống Trọng Hạo trên dưới đánh giá một phen, trong lòng có chút khinh thường.
Nếu không phải anh trai cô bắt co tự mình đi đến đây một chuyến, cô ta còn lâu mới tới.
Cô ta khẽ nâng cằm, cao ngạo nhìn Tống Trọng Hạo nói: Buổi sáng hôm nay để cho Thiết Kế Tống chịu ức hếp, tôi đặc biệt đến đây nhận lỗi
Nhận tội? Tống Trọng Hạo ngẩn ngơ, trái tim nhỏ bé liền bùm bùm nhảy dựng.
Hỗ gia đại tiểu thư tự mình đến đây nhận tội, bắt anh làm sao nhận đây?
Ngay lúc Tống Trọng Hạo muốn đồg ý cho rồi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Tô Thi Thi.
Hỗ tiểu thư sao lại đi ức hiếp sư huynh nhà tôi rồi hả? Còn muốn đích thân đến đây nhận tội nghiêm trọng như vậy sao?
Hỗ Minh Phỉ vừa nghe, mặt trắng xanh một phen liền trầm tiếp xuống.
Cô ra đây làm cái gì!
Tìm tai vạ!
Mà lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc, đột nhiên vang lên một trận tiếng cảnh báo, Bùi Dịchđang xem văn kiện nhướng mày, lập tức mở ra máy tính, gõ lên số hiệu.
Một lát sau, trong máy tính xuất hiện một bức hình, đúng là trong văn phòng Sunshine không hình ảnh.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn hình ảnh theo dõi chỗ Hỗ Minh Phỉ, không biết suy nghĩ cái gì.