Đêm chậm rãi sâu, trên đường phố đã cực kỳ an tĩnh, nhưng mà tim Tô Thi Thi lại thùng thùng thùng nhảy cực kỳ nhanh.
Bên trong chiếc Mercedes, Bùi Dịch ngồi bên cạnh cô, nhưng mà từ khi Bùi tiên sinh theo lên xe sau đó nói ra địa chỉ cần đến, cũng không có nói thêm một câu nào nũa. Tô Thi Thi trong lòng không yên, nhưng vẫn lại là lái xe đến chỗ nhà Hỗ Sĩ Minh cái tòa vương phủ kia.
Nơi Hỗ Sĩ Minh ở được xem là mảnh đất vàng ở Bắc Kinh này, mà Hỗ Minh Phỉ cũng ở nơi này.
Cửa sau. Ngay lúc Tô Thi Thi tính toán dừng ở cửa chính, Bùi Dịch đột nhiên phun ra hai chữ.
Đôi con ngươi giảo hoạt của Tô Thi Thi sáng lên, trong đầu như có một tia sáng xét qua. Lập tức nhấn ga, xe nghênh ngang mà đi, rất nhanh liền chạy đến phía sau của tòa vương phủ này.
Lúc này đêm khuya yên tĩnh, bốn phía đều đã im ắng. Ngoại trừ đèn đường, liền không có ánh sáng khác rồi.
Tô Thi Thi xuống xe, kìm lòng không đậu ôm ấp cánh tay mình, tháng Mười Hai buổi tối đã rất lạnh rồi.
Bùi Dịch xuống xe, nhìn đến động tác của Tô Thi Thi, ánh mắt tối sầm lại, lập tức đi tới cởi áo khoác ra, không nói một tiếng choàng lên trên ngườiTô Thi Thi.
Tô Thi Thi trong lòng ấm áp, vừa định nói không cần, ngẩng đầu nhìn đến Bùi Dịch vẻ mặt nhăn nhó, yên lặng đem lời muốn nói nuốt trở vào
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy Dương Dũng luôn âm thầm đi theo bảo vệ Tô Thi Thi hướng tới bọn họ bên này đi tới.
Các người... Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt.
Ngay cả Dương Dũng cũng đều đã đến đây, hẳn không phải là thật sự muốn xông vào trong nhà người ta đánh nhau chứ? Chẳng lẽ Hỗ Sĩ Minh gần đây lại chọc tới anh rồi?
Tô Thi Thi thật sự buồn bực, thời gian này Bùi Dịch vẫn luôn thật bình tĩnh, cô còn tưởng rằng anh không có việc gì, thì ra anh đang kìm nén.
Nhưng đúng lúc này, Dương Dũng đột nhiên đi tới góc tường bên cạnh. Sau đó không biết đụng vào nơi nào đó ấn xuống một cái, chỉ nghe rầm một tiếng vang nhỏ, trên tường vậy mà xuất hiện một cánh cửa.
Tô Thi Thi thấy cảnh tượng vừa rồi chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, quay đầu lại nhìn về hướng Bùi Dịch, ngón tay chỉ đến cánh cửa kia: Đây là... Lỗ chó?
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái: Em nhìn thấy qua cái lỗ chó nào lớn như vậy à?
Tô Thi Thi xấu hổ cười cười, quả thật không có cái lỗ chó nào lại cao hơn một thước, cái cửa này chỉ cần hơi khom người là có thể đi vào.
Sau đó cô liền nhìn thấy Dương Dũng quay trở lại, mở cửa xe, bắt đầu từ trong xe lôi hai người đàn ông đã say khướt kia xuống.
Anh... Thật quá ác độc! Tô Thi Thi lúc này chẳng lẽ còn không rõ ý định của Bùi Dịch.
Đây là muốn đem hai con ma men kia ném vào trong nhà cho Hỗ Sĩ Minh!
Mà còn, Bùi Dịch vậy mà ở cửa sau nhà người ta thần không biết quỷ không hay tạo ra một cánh của bía mật, chuyện này thật sự là quá độc ác!
Không đúng, chuyện này rõ ràng cho thấy có âm mưu từ trước.
Anh chẳng lẽ từ sớm đã biết hai người bọn họ sẽ uống rượu? Tô Thi Thi đột nhiên quay đầu nhìn Bùi Dịch, sắc mặt chậm rãi trầm tiếp xuống.
Nói, anh tạo ra cái cửa bí mật này làm gì? Để đến đây vụng trộm cùng người nào đó hẹn hò sao?
Tô Thi Thi biết đươjc, Hỗ Minh Phỉ cũng ở nơi này. Bùi Dịch vô duyên vô vớ tạo ra một cái cửa bí mật này làm cái gì!
Bùi Dịch có chút lờ mờ, hoàn toàn theo không kịp ý nghĩ Tô Thi Thi rồi.
Làm gì có ai suy diễn lung tung nhanh đến như vậy, như thế nào mới hai ba câu nói cô liền suy diễn anh tới cùng Hỗ Minh Phỉ lén lút hẹn hò rồi?
Cô gái ngốc này, em tốt nhất nghĩ rõ ràng rồi nói! Bùi Dịch mặt trầm xuống nói.
Anh lại còn hung dữ với em! Tô Thi Thi hốc mắt đỏ lên, trừng mắt nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, xoay người liền chạy tới xe. Lúc này Dương Dũng vừa lúc đem Tống Trọng Hạo cùng Đức An từ trên xe kéo xuống, Tô Thi Thi chạy tới, bang bang ầm đóng cửa lại. Lập tức chuyển tới chỗ tay lái rất nhanh nổ máy xe, hướng về phía Bùi Dịch thở phì phì nói: Anh liền tự mình trở về đi!
Oanh... Xe khởi động nghênh ngang mà đi, quá trình không tới 30 giây.
Bùi Dịch đứng tại chỗ yên lặng nhìn chiếc xe kia đang rời đi, trên mặt biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc. Chỉ là bàn tay vốn đang buông xuống bên người nhưng mà giờ đã chậm rãi nắm lại.
Tô Thi Thi, em ngứa da rồi!
Anh lại bị vứt bỏ ở nơi đây!
Bùi tiên sinh nổi giận!
Dương Dũng chỉ cảm thấy chính mình mồ hôi lạnh đều đã toát ra, trong lòng điên cuồng gào thét bà cô Tô Thi Thi kia, đang êm đẹp, như thế nào lại làm loạn rồi!
Anh đã không dám nhìn tới sắc mặt Bùi Dịch, yên lặng mà đem Tống Trọng Hạo cùng Đức An lần lượt khiên lên lưng mình, lại nhanh tay nhẹ chân khiên bọn họ đem vào trong nhà Hỗ Sĩ Minh.
Chờ anh xong việc đi ra ngoài, Bùi Dịch đã không thấy nữa.
Dương Dũng nhẹ nhàng thở ra.
Bên kia Tô Thi Thi lái xe, chạy đi ra ngoài hơn một ngàn mét, mới giống như không còn chút khí lực tựa vào trên vị trí, vỗ bộ ngực, vẻ mặt nghĩ lại mà sợ.
Quá khủng bố rồi. Cô hướng tới trong kính chiếu hậu nhìn, phát hiện Bùi Dịch không có đuổi theo, trong lòng lại có chút không yên.
Vừa rồi phát hỏa có phải quá mức rồi hay không? Nếu lỡ như anh thật sự tức giận thì làm sao bây giờ? Tô Thi Thi có chút buồn rầu, cô vừa rồi chỉ là mượn đề tài để nói cho anh quên chuyện kia, trong lòng đương nhiên là tin tưởng Bùi Dịch.
Nhưng mà nếu chẳng làm như vậy, lỡ như Bùi tiên sinh bởi vì cô vụng trộm chạy đến quán bar, lại bị người ta quấy rối về nhà liền tình trừng phạt cô thì làm sao bây giờ?
Tô Thi Thi thừa hiểu bụng dạ keo kiểt của Bùi tiên sinh.
Chỉ là để cho cô không ngờ tới chín là, lúc cô lái xe trở lại Thi Dịch, Bùi Dịch vậy mà đã về rồi!
Anh... Bay trở về à? Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch đứng ở trong phòng khách, tròng mắt trợn to như muốn rớt ra ngoài.
Bùi Dịch nghe vậy, khóe miệng nhếch lên: Em bay một cái cho tôi xem.
Tô Thi Thi ha ha cười gượng: Em cũng không cái năng lực kia.
Lúc này chú Lý từ bên ngoài đi tới, đối với Bùi Dịch nói: Tiên sinh, di động của người để quên trên xe rồi.
Thì ra là thế.
Tô Thi Thi nhất thời hiểu rõ, phỏng chừng là chú Lý đi đón Bùi Dịch. Dựa theo khả năng lái xe của chú Lý so với Tô Thi Thi về sớm hơn, một chút cũng không kỳ quái.
Có bản lĩnh thì chính mình tự trở về đi, để cho người ta tới đón thì tính cái gì? Tô Thi Thi nói thầm.
Cô vừa dứt lời, Bùi Dịch mặt trắng xanh một phen liền trầm lại. Ngay cả điện thoại cũng chưa lấy, hướng Tô Thi Thi lập tức đi tới.
Tô Thi Thi trong lòng một hồi hộp, co cẳng chạy: Em sai rồi!
Em cảm thấy được cầu xin tha thứ hữu dụng sao? Bùi Dịch đột nhiên cũng chạy theo, hai ba bước liền bắt được cô, nhanh nhẹn đem cô vác lên vai đi tới.
Anh mau bỏ em xuống! Tô Thi Thi vùng vẫy.
Bốp! Đêm khuya thanh tĩnh trong vương phủ phát ra âm thanh vang vọng. Cái bàn tay người nào đó vừa mới đánh vào mông Tô Thi Thi, bây giờ đánh xong cũng không có lập tức thu tay về, mà là vẫn đặt trên bờ mông của cô nặng nề mà xoa nắn.
Tô Thi Thi bị đánh đau đang muốn kêu to, liền nghe bên cạnh truyền đến giọng nói Bùi Dịch to rõ: Lá gan lớn rồi, đêm hôm khuya khoắt dám chạy tới quán bar đúng không?
Em sai rồi! Tô Thi Thi vội vàng nhận sai.
Cô liền biết Bùi tiên sinh sẽ không bỏ qua cho cô mà.
Sư huynh, tôi không để yên cho anh!
Mà ngày hôm sau ở vườn sau trang viên Hỗ gia, đột nhiên bộc phát ra một tiếng khủng bố thét chói tai: Mặt tôi làm sao vậy?
Đức An, anh như thế nào biến thành đầu heo rồi hả? Trong một gian phòng nào đó ở gian nhà sau của Hỗ gia, một giọng nói hoảng sợ vang lên.
Đau quá, là ai đánh tôi? Con bà nó, lăn ra đây cho tôi. Đức An nổi quạu rồi, đối với chuyện ngày hôm qua, hắn sau khi uống rượu say hoàn toàn không nhớ được. Giờ phút này hắn toàn thân trên dưới đều đã sưng lên, nhất là mặt hắn, sưng lên liền giống như một cái đầu heo, chỗ xanh chỗ tím, Đức An này từ trước đến nay đều đặc biệt chú ý dung mạo, vừa nhìn thấy mặt mình như vậy, đối với hắn quả thực là giống như tận thế vậy.
Tống Trọng Hạo, có phải anh làm hay không? Đức An tìm một vòng, phát hiện bên cạnh từ đầu không có ai. Mà còn, hắn vậy mà cùng Tống Trọng Hạo ngủ ở trên một cái giường, hai người trên người cũng không mặc quần áo.
Anh đối tôi làm cái gì? Đức An mạnh ôm lấy cánh tay, hoảng sợ trừng mắt nhìn Tống Trọng Hạo.
Lúc này Tống Trọng Hạo sắc mặt trắng bệch, anh tối hôm qua tuy nhiên say, nhưng mà chết tiệt, vậy mà loáng thoáng nhớ rõ chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Tôi... Tôi giống như... Tống Trọng Hạo run rẩy, có cảm giác thật sự đã đến Ngày Tận Thế.
Anh nhớ không lầm mà nói, ngày hôm qua giống như nhìn thấy Bùi Dịch đến. Anh ngẩng đầu yên lặng nhìn Đức An liếc mắt một cái, người nầy trên người bị đánh đến như vậy hẳn là đều do Bùi Dịch gây ra đi.
Xong đời rồi!
Mà đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân. Lập tức Tống Trọng Hạo bọn họ còn chưa có phản ứng kịp khi đó, cửa đã bị phá rồi.