Trong thư phòng của biệt thự thứ hai, Tống Trọng Hạo đứng trước giá sách, đang cẩn thận lật xem một bản thiết kế.
Ngoài cửa sổ, ánh mắt trời cuối ngày lẳng lặng hắt vào, nhuộm thư phòng thành một mảnh tĩnh mịch.
“Chậc chậc, thật quá thần kỳ đi!” Tống Trọng Hạo khen một tiếng, phá vỡ sự tĩnh mịch này.
Mắt của anh ta loé sáng, giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy, bản thiết kế trong tay khẽ run, cảm xúc dâng trào, kích động đến tột đỉnh.
“Quá thần kỳ!” Anh ta vừa nhìn bản thiết kế vừa khen không dứt.
Ban đầu những hình ảnh về rạp chiếu phim kia đã khiến anh ta khen không dứt miệng, mà bây giờ xem bản thiết kế này, anh ta mới biết thì ra phía sau còn ẩn chứa nhiều năng lượng như vậy!
Đột nhiên, ánh mắt của anh ta đông lại, ngay sau đó lật tất cả bản thiết kế lên.
“Kỳ quái, sao vậy không có tên của nhà thiết kế trên bản vẽ?” Anh ta lại lật những khác bản thiết kế khác, phát hiện ra quả thật nhà thiết kế không ký tên.
“Thật là đáng tiếc.” Tống Trọng Hạo tiếc nuối không thôi.
Anh ta rất muốn biết rốt cuộc là nhà thiết kế xuất sắc nào có thể thiết kế ra tác phẩm tuyệt vời như thế.
Anh ta lật lật, chân mày nhíu lại.
“Sao không có bản thiết kế của căn phòng chiếu phim kia nhỉ?” Anh ta tìm qua một lần, quả thật phát hiện ra thiếu một bản vẽ, ngẩng đầu nhìn giá sách trước mắt, bới ra tìm.
Trên giá sách bằng gỗ tử đàn bày đầy sách, nhàn nhạt mùi hương từ gỗ lim.
“Tìm thấy rồi!” Tống Trọng Hạo thấy một cuộc giấy được cuộc lại như trục ống, mắt liền sáng lên. Lấy ra xem, quả nhiên là bản thiết kế kia.
Không biết có phải vì quá kích động hay không, mà động tác của anh ta hơi lớn, không cẩn thận khiến một văn kiện trên giá sách bị rơi xuống.
“Bịch” một tiếng, văn kiện liền rơi xuống đất.
“A...” Tống Trọng Hạo sợ hết hồn, thật may là không phải giá sách đặt tác phẩm nghệ thuật, nếu không anh ta xong đời rồi!
Tay trái của anh ta cầm bản thiết kế, khom lưng nhặt văn kiện kia lên, đang muốn để lên giá sách, ánh mắt đột nhiên nhìn một tên trên văn kiện, động tác chợt cứng đờ.
“Công ty xây dựng Tiệp Khắc?”
“Đây hình như là văn kiện cao cấp, với chức vụ của sư muội cũng không được tiếp xúc với loại này đi?” Tống Trọng Hạo lầm bầm một tiếng, giơ tay lên tùy ý mở ra, liếc mắt một cái.
Một chớp mắt sau, cả người anh ta như bị sét đánh, hoàn toàn ngây người tại chỗ.
“Bùi Dịch?” Anh ta xoa xoa mắt, “Mình không có nhìn lầm chứ, sao Bùi tiên sinh lại ký tên ở đây?”
Anh ta vội vàng nhìn kỹ văn kiện lại một lần, phát hiện chỗ ký tên này phải là người có chức vụ tổng giám đốc mới có thể ký.”Bùi Dịch... Tổng giám đốc công ty xây dựng Tiệp Khắc? Không phải vậy chứ!” Tống Trọng Hạo thật sự hoảng hốt, rất nhiều chuyện trước kia nghĩ không ra, lập tức liền thông suốt.
“Khó trách anh ta có thể dễ dàng lấy được bản thiết kế rạp chiếu phim!” Trước đó Tống Trọng Hạo hỏi thăm được rạp chiếu phim vốn là một nhà thiết kế thần bí của công ty xây dựng Tiệp Khắc thiết kế, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà không công khai ra ngoài thôi.
“Nếu như nói anh ta là tổng giám đốc công ty xây dựng Tiệp Khắc, như vậy sư muội đến công ty xây dựng Tiệp Khắc làm việc...” Thân thể Tống Trọng Hạo chợt run run một cái, trực tiếp nói Bùi Dịch âm hiểm.
“Quá âm hiểm đi! Nhìn dáng vẻ của sư muội chắc cũng không biết anh ta chính là tổng giám đốc công ty xây dựng Tiệp Khắc. Nếu để cho em ấy biết...” Tống Trọng Hạo hiểu rất rõ tính cách của Tô Thi Thi, đoán chừng Bùi Dịch cũng rất rõ, nếu không anh ta cũng sẽ không cất kỹ như vậy.
“Không được, mình phải đi tìm sư muội.” Tống Trọng Hạo cất văn kiện vào chỗ cũ, cũng không để ý đến mấy bản thiết kế kia nữa, xoay người đi về phía cửa thư phòng.
Có một số việc phải có nguyên tắc. Mặc dù anh thấy tác phẩm hay liền không nhịn được, nhưng chuyện này có liên quan đến sư muội anh, tuyệt đối không thể tuỳ tiện!
Nhưng anh vừa đi tới cửa, bước được một bước, ngay sau đó hai chân giống như chống lại anh, kìm không nổi mà bước ngược lại.
Tống Trọng Hạo như gặp phải quỷ nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa: “Bùi, Bùi tiên sinh, sao anh lại đến đây?”
Xong rồi, sao anh lại tới đây lúc này chứ? Có thấy anh ta lén xem văn kiện của anh không?
Sẽ không giết người diệt khẩu chứ?
“Tống tiên sinh tìm vị hôn thê của tôi có chuyện ư?” Một câu nói của Bùi Dịch đã khiến tất cả lông tơ trên người Tống Trọng Hạo dựng cả lên.
Vừa rồi anh quả nhiên đã trông thấy!
“Bùi tiên sinh, ha ha... Cái đó, tôi đột nhiên nhớ tới mình còn có chuyện...”
“Tống tiên sinh, tôi nghe nói anh rất thích tác phẩm của Mạc Khắc Phỉ?” Bùi Dịch vừa nói vừa bước vào trong.
Cả người Tống Trọng Hạo chấn động, một giây sau liền vội vàng nói: “Anh có bản thiết kế của người đó sao?”
Bùi Dịch hơi híp mắt, chỉ chỉ cái ghế: “Vẫn luôn không có cơ hội hàn huyên với Tống tiên sinh. Tôi đã bảo người pha trà, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
“Cái đó...” Tống Trọng Hạo đấu tranh tốt xấu một trận, âm thầm nói trong lòng, “Sư muội, anh đã cố gắng hết sức!”
Nhìn dáng vẻ này của Bùi Dịch, nếu anh ta dám nói cho Tô Thi Thi biết, tuyệt đối sẽ chết rất thảm!
“A...” Tống Trọng Hạo lắc lắc đầu, anh ta vẫn thích hợp xem bản thiết kế hơn.
Tầng dưới, Tô Thi Thi không hề biết hai người đàn ông đó đang trao đổi giao dịch.
Cô nghe quản gia nói Bùi Dịch cũng đến thư phòng, cũng không có ý định quấy rầy, nhìn bọn Tiểu Ưu bận rộn trong bếp, đáy lòng nhảy lên một cái.
Ở với Bùi Dịch đã lâu, mà hình như chưa từng có lần nào cô tự tay làm đồ ăn cho anh.
Nhớ tới hai ngày nay Đoàn Ngọc Tường và mẹ của Bùi Dịch đều có thái độ rất kỳ quái, trong lòng Tô Thi Thi có chút bất an.
Chuyện khi nãy, cô đột nhiên không muốn để Bùi Dịch biết. Có một số việc có lẽ nên để cô tự mình đối mặt.
“Tô tiểu thư, cô đói bụng sao? Chị Lý, vừa làm điểm tâm đó. Tôi lấy cho cô một ít nhé.” Tiểu Ưu thấy Tô Thi Thi đi vào phòng bếp, cười híp mắt nói.
Tô Thi Thi cười nói: “Mọi người đi ra ngoài đi, nơi này có tôi rồi.”
Tiểu Ưu và chị Lý đều sửng sốt một chút, hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi cười ngây ngô, chớp chớp mắt nhìn Tô Thi Thi, không nói hai lời liền chạy ra ngoài, giao không gian lại cho cô.
Tô Thi Thi mỉm cười.
Xem ra đúng là cô không xứng với chức danh bạn gái này rồi, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng cảm thấy cô cũng nên giúp Bùi Dịch làm chút gì đó.
Tay nghề của Tô Thi Thi so ra còn kém xa đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng món ăn làm ra coi như sắc hương vị đều đủ cả.
Chờ Bùi Dịch bọn họ lúc xuống lầu, Tô Thi Thi đã làm một bàn đầy các món ăn.
Bùi Dịch đang muốn đi về phía phòng ăn, đột nhiên nhìn thấy Tô Thi Thi đeo tạp dề, bưng một bát canh từ trong phòng bếp đi ra.
Thân thể anh chợt cứng đờ, trong nháy mắt trái tim trở nên mềm xuống rối tinh rối mù.
“Rửa tay uống canh đi.” Trong đầu anh đột nhiên xuất hiện năm chữ, ánh mắt nhìn chăm chú trên người Tô Thi Thi, không dời đi được.
Nhìn cô lúc này, khiến anh có cảm giác còn ngon miệng hơn so với một bàn đầy đồ ăn cô vừa nấu!
“Bùi Dịch, tới dùng cơm đi.” Tô Thi Thi thấy Bùi Dịch đứng bất động ở đó, cười cười với anh.
Yết hầu Bùi Dịch chuyển động, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương, cuống quít dời mắt đi, không dám nhìn tới cô.
Cô gái này, không tốt mười ngón tay không dính dương xuân, chạy xuống bếp đi làm gì!
Chết tiệt, tạp dề kia sao mà nhìn giống cách ăn mặc của người hầu vậy, anh sợ mình không nhịn nổi nữa!
“Sư muội, rất lâu rồi chưa được ăn đồ em nấu đó.” Trong phòng ăn đột nhiên truyền đến một giọng nói không hài hòa.
Mặt Bùi Dịch trầm xuống, mắt phi dao tới...
“Chướng mắt!” Bùi Dịch hối hận rồi, anh không nên mời tên kỳ đà cản mũi về đến nhà mà!
Bùi Dịch trầm mặc, im lặng không tiếng động tới bên cạnh bàn ăn, ánh mắt đảo qua, bỗng cảm thấy rất hài lòng.
Rất tốt, một bàn đều là đồ anh thích ăn.
Nhưng anh còn chưa vui vẻ được một giây, liền nghe thấy cái bóng đèn chướng mắt đó nói:
“Sư muội, em thật tốt quá, đều là đồ ăn mà anh thích!”
“Sư huynh...” Dưới gầm bàn, Tô Thi Thi hung hăng đá một cái vào Tống Trọng Hạo, mặt mày cũng tái xanh.
Sao cô lại không nhớ chuyện quan trọng như vậy chứ? Khẩu vị của sư huynh cô với Bùi Dịch không khác nhau lắm...
Cô quay phắt sang nhìn Bùi Dịch, trong lòng rơi lộp bộp.
Bùi tiên sinh còn đang cười!
Cười đẹp mắt vậy, trông rất có sức quyến rũ. Nhưng mà nụ cười này quá lạnh đi!
Phải, gần đây tính tình vị tiên sinh này không được tốt cho lắm, rất dễ tức giận!
Anh giận rồi, ăn giấm chua rồi, chị làm sao thì làm, tui không cứu nỗi đâu *cười gian*