Lúc này mới khá lâu không thấy, giờ phút này Tô Thi Thi nhìn anh, giống như là thật lâu rồi chưa gặp lại.
Bốn phía hoàng hôn trầm trầm, anh đứng ở nơi đó, giống như là một vật sáng, chói mắt làm người ta không mở mắt ra được.
Tô Thi Thi cuống quít xoay đầu, chu mỏ, xoay người đi vào trong nhà.
Không nghĩ muốn quan tâm đến anh.
Bùi Dịch thấy thế, mâu sắc trầm xuống, lãnh nghiêm mặt đi vào bên trong.
Ở phía sau, Phương Thanh Hoa cùng Lưu Dĩnh Tuệ hai người không cam lòng bị bỏ lại cũng đi tới, nếu không sợ bị vệ sĩ đuổi đi ra, hai người phỏng chừng đã sớm đánh nhau rồi.
“Bùi... Chú trẻ?” Đoàn Ngọc Tường nhìn thấy Bùi Dịch, ánh mắt nhất thời sáng lên, nhưng mà nhìn đến mẹ mình đang ở phái sau đi vào, mặt liền trầm xuống.
“Mẹ, người làm sao cũng vào được rồi? Hiện tại là cái thời điểm gì, mẹ vậy mà còn dám làm càng sao?” Đoàn Ngọc Tường bước nhanh đi đến bên cạnh Phương Thanh Hoa, nhỏ giọng hỏi.
Phương Thanh Hoa phụng phịu, không vui nói: “Là Bùi Dịch để cho mẹ vào, con nghĩ rằng mẹ muốn sao?”
Chỗ này chẳng lẽ có gì quý giá? Nếu lỡ bị Đoàn Chấn Ba biết, còn không biết sẽ trách cứ bà ta như thế nào đây.
“Chú trẻ gọi mẹ vào đây làm cái gì? Mẹ, người chú ý môt chút, đừng để bị người ta lấy ra làm bia đỡ đạn.” Đoàn Ngọc Tường nói xong đưa mắt nhìn Tô Thi Thi ởbên cạnh, ý tứ không cần nói cũng biết.
Hai người còn đang nói chuyện, bên kia truyền đến giọng nói của Hồng Cầm: “Đại tiểu thư, ăn cơm được rồi.”
Chính đang hướng trong phòng ăn đi đến Tô Thi Thi nghe được, bước chân hơi ngừng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như cũ.
Thái độ của Hồng Cầm đối với cô cùng Đoàn Ngọc Tường, rõ ràng bất đồng.
“Xem ra là Hồng Môn Yến* rồi!” Tô Thi Thi trong lòng yên lặng thở dài.
*Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN.
Nên tới, cuối cùng cũng phải đến.
“Mọi người đến rồi sao?” Nhậm Tiếu Vi từ sau phòng khách đi tới, nhìn thấy Tô Thi Thi, lộ ra một nụ cười nhạt.
Bà ngẩng đầu, nhìn đến Bùi Dịch phía sau đi theo vào, mâu trung kinh ngạc chớp lóe rồi biến mất: “Con sao cũng đến đây? Không phải nói muốn mở buổi họp báo sao?”
“Tạm thời hủy bỏ rồi.” Bùi Dịch cười nhạt, đi qua đỡ lấy tay bà, cùng nhau hướng nhà ăn đi đến, ôn nhu hỏi, “Nghe Dì Hồng nói bệnh choáng váng đầu của mẹ lại tái phát, con đưa thuốc tới mẹ không uống sao?”Nhậm Tiếu Vi trong lòng ấm áp: “Uống rồi, hiệu quả không tệ. Con trở về đem đến cho mẹ nhiều một chút.”
Tô Thi Thi thả chậm cước bộ, trong lòng có chút không rõ cảm xúc.
Vừa rồi lúc Bùi Dịch lướt qua bên người cô, đến nhìn cũng chưa từng nhìn cô liếc mắt một cái.
“Rõ ràng là chính mình làm sai, anh còn bày đặt trước nóng giận lên với cô sao?” Tô Thi Thi trong lòng càng nghĩ càng không rõ cảm xúc gì, đi đến bên cạnh bàn ăn, anh cùng Nhậm Tiếu Vi ngồi xuống, cô cũng chọn một chỗ cách Bùi Dịch rất xa ngồi xuống.
Bùi Dịch âm thầm nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, không nói chuyện.
“Đoàn phu nhân.” Phía sau, Lưu Dĩnh Tuệ nhìn thấy Nhậm Tiếu Vi, lấy lòng lên tiếng chào hỏi.
Nhậm Tiếu Vi đối với cô ta nhàn nhạt cười cười, ánh mắt dừng lại ở trên người ở bên cạnh cô ta Đoàn Ngọc Tường: “Tường tường, đến chỗ này ngồi đi, ta cùng con nói vài chuyện.”
Đoàn Ngọc Tường trong lòng vui vẻ, vội vàng đi tới.
Lưu Dĩnh Tuệ tự giác mất mặt, đi đến chỗ trống bên cạnh Tô Thi Thi ngồi xuống.
Tô Thi Thi cúi đầu, cầm lấy ly trà trên bàn trà uống một ngụm, cái gì cũng không muốn nhìn đến.
“Ăn cơm thôi.” Nhậm Tiếu Vi nói xong, lôi kéo Đoàn Ngọc Tường nói, “Hôm nay ông nội con nói muốn ăn sườn xào chua ngọt, nói là con làm là hợp khẩu vị nhất. Con sau khi cơm nước xong ở lại đây làm món đó cho ông ấy, ta sẽ cho người làm mang qua đi.”
“Được, nếu không con hiện tại liền đi làm, miễn cho ông nội đợi lâu.”
“Không cần vội như vậy, lão gia lúc trước đã ăn qua cơm chiều rồi, con lát nữa chuẩn bị cho tốt ông ấy vừa lúc ăn bữa ăn khuya.” Nhậm Tiếu Vi cười nói.
“Vậy tốt rồi.” Đoàn Ngọc Tường cười tít mắt, trong lòng cao hứng cực kỳ.
Hiển nhiên, Nhậm Tiếu Vi là đứng ở phía bên cô ta.
Tuy hiện tại cha cô ta nghĩ muốn cùng mẹ cô ta ly hôn, nhưng bọn họ vẫn muốn để cô gả cho Bùi Dịch.
“Tất cả mọi người ăn đi.” Nhậm Tiếu Vi nói xong, chỉ vào đặt tại trước mặt mình kia một chén ngó sen ngào đường nói, “Tiểu Dịch trước đây thích nhất ăn cái này.”
“Chú trẻ, chú ăn nhiều một chút.” Đoàn Ngọc Tường thấy thế, lập tức gắp một ít ngó sen đến chén của Bùi Dịch
Cơ hội tốt như thế, không bắt lấy mới là lạ!
“Tô tiểu thư...” Lưu Dĩnh Tuệ thấy vậy vô cùng tức giận.
Vị Đoàn đại tiểu này thư rõ ràng đối với Bùi tiên sinh có ý đồ, Tô Thi Thi vậy mà không phản ứng?
Tô Thi Thi cúi đầu ăn cơm, làm như chính mình không tồn tại.
Cô cuối cùng cũng hiểu rõ mẹ của Bùi Dịch tại sao lại đem cô cùng Đoàn Ngọc Tường cùng lúc kêu đến rồi.
“Tô tiểu thư, tôi nghe nói cô và Đoàn tiểu thư làm cùng một công ty?” Lưu Dĩnh Tuệ nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi.
Tô Thi Thi sửng sốt, nhưng vẫn lại là gật gật đầu.Lưu Dĩnh Tuệ híp híp mắt, quay đầu nhìn Nhậm Tiếu Vi nói: “Đoàn phu nhân, người chắc không biết, Tô tiểu thư công tác cực kỳ xuất sắc nha. Tôi nghe nói có một dự án của xây dựng TIệp Khắc, đến Đoàn tiểu thư đây tổng giám của bộ phận thiết kế cũng chưa giành được, vậy mà để cho Tô tiểu thư chỉ là trợ lí thiết kế giành lấy được.”
“Khụ khụ...” Tô Thi Thi miến cơm mới nuốc xuống ở trong cổ họng, thiếu chút nữa nghẹn chết.
Vị Lưu Dĩnh Tuệ này, thật sự là không biết sợ là gì rồi, miệng lưỡi cũng thật lợi hại nha!
Bên kia, Đoàn Ngọc Tường cùng Nhậm Tiếu Vi sắc mặt lúc này rất khó coi.
Phương Thanh Hoa càng không cần phải nói, trực tiếp trầm mặt xuống, khinh thường nói: “Tường Tường là tổng giám của bộ phận thiết kế, căn bản không cần ra ngoài đàm phán giành dự án gì đó, đều là giao cho cấp dưới đi làm.”
Lưu Dĩnh Tuệ cười lạnh nói: “Vậy sao, nghe nói Đoàn tổng giám đem dự án khó giải quyết án này giao cho trợ lý Thiết Kế vừa mới đến công ty làm không tới mười ngày, cũng thật biết sắp xếp nha. Người ngoài không biết, còn tưởng rằng cô ấy mượn chuyện công trả thù riêng đó.”
“Cô...” Phương Thanh Hoa tức giận đến mặt đỏ tai hồng. Phụ nữ như bà ta những chuyện ở công ty như thế này từ đầu không biết, bị cô nói như thế làm cho á khẩu không trả lời được.
“Lưu tiểu thư, cô không biết rõ mọi chuyện thì không nên nói lung tung. Tôi...” Đoàn Ngọc Tường mặt xanh xao, muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy được cùng cô nói chuyện thật là tự hạ thấp bản thân mình.
Tô Thi Thi khóe miệng nhếch lên, Đoàn Ngọc Tường giải thích không được, cô trái lại không ngại giúp cô ta một tay.
“Kỳ thật, dự án kia là giao cho một tổ khác có thâm niên làm việc làm.” Tô Thi Thi nói.
“Đó không phải là nhân viên cũ đi bắt nạt nhân viên mới sao? Thật không biết Đoàn tổng giám này lãnh đạo thế nào vậy? Tô tiểu thư dù gì cũng là em gái cùng cha khác mẹ của cô, cô sao lại có thể trơ mắt nhìn cô ấy bị người ta bắt nạt!” Lưu Dĩnh Tuệ than thở nói.
“Khụ khụ...” Tô Thi Thi cúi đầu, ăn canh.
Cô đột nhiên liền dễ thở hơn rất nhiều rồi.
Vị Lưu tiểu thư này thật sự là miệng lưỡi sắc bén, nói chuyện thật lợi hại, xem ra đem mẹ con Phương Thanh Hoa mẹ con tức nghẹn thành cái bộ dáng gì rồi.
Hai mẹ con Đoàn Ngọc Tường ngay trước mặt Nhậm Tiếu Vi lại không thể cùng cô ầm ĩ, tức giận đến đỉnh đầu hơi nước.
Nhậm Tiếu Vi âm thầm nhìn thoáng qua con trai của mình, thấy anh từ lúc bắt đầu ngồi xuống đến giờ liền không nói được một lời, bộ dáng một chút cũng không nghĩ muốn quản, yên lặng thở dài.
Bà ngẩng đầu, đối mặt Tô Thi Thi, dời đi đề tài: “Tô tiểu thư, tôi hôm nay gọi cô đến đây ăn cơm, là muốn thương lượng với cô một chuyện.”
Tô Thi Thi tim liền đạp mạnh.
Đến rồi, rốt cục cũng đến!
Nhậm Tiếu Vi nói: “Tô tiểu thư, mấy ngày hôm trước Bùi Dịch trước mặt giới truyền thông cầu hôn với cô rồi. Nếu muốn làm con dâu Đoàn gia chúng tôi, cần phải tuân thủ một số quy tắcnhất định.”
Bà dừng một chút: “Bắt đầu từ ngày mai, liền đến chỗ tôi học lễ nghi Đoàn gia đi.”
“Học lễ nghi?” Nếu nói Tô Thi Thi lúc đầu nghe được Nhậm Tiếu Vi nói được nửa câu là chấn kinh, đến kia nghe xong hoàn chỉnh câu liền là kinh sợ rồi.
Đoàn gia từ lúc nào cô dâu trước khi vào nhà phải học lễ nghi này rồi hả?
Bên kia, mẹ conĐoàn Ngọc Tường nghe được sắc mặt cũng trắng bệch.
Muốn để Bùi Dịch kết hôn Tô Thi Thi, vậy muốn bọn họ làm sao đây?
Ngay cả Bùi Dịch nghe xong cũng nhíu mi, có vẻ đăm chiêu nhìn mẹ mình liếc mắt một cái, nói: “Cảm ơn mẹ. Người yên tâm, con cùng Thi Thi sẽ cố gắng, mau chóng để cho mẹ ẳm cháu nội.”
Ẵm cháu nội?
Mọi chuyện tại sao lại càng ngày càng không khống chế được rồi?
Hạnh phúc của bạn là ngày mai bạn ko phải đi làm. Tung bông tung hoa