Tô Thi Thi ngây ngốc nhìn Bùi Dich đang dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn chính mình, nửa ngày cũng chưa phản ứng kịp.
Bên kia vợ chồng Đoàn Chấn Ba đã tức giận đến đầu bốc khói. Nếu không phải người dẫn chương trình kia sợ sẽ gặp chuyện không may, ở sau lưng yên lặng lấy tay chống đỡ bọn họ, bọn họ phỏng chừng cũng sớm đã té xỉu rồi.
Ai tới nói cho bọn họ biết, chuyện này tại sao lại phát triển thành ra như vậy!
Nha Đầu chết tiệc kia đem toàn bộ mọi chuyện đều đã ném lên trên người bọn họ, mà còn Bùi Dịch vậy mà tạu buổi phát sóng trực tiếp này cầu hôn!
“Gả cho anh được không?”
Bùi Dịch thấy Tô Thi Thi không đáp ứng, lặp lại một lần nữa.
Bùi Dịch khóe miệng hơi hơi vạch, nhìn chằm chằm cô, trong mắt nàng ý cười chợt lóe lên.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy trong đầu ánh sáng chớp lóe, như là có cái gì đột nhiên nghĩ thông suốt rồi.
Cô theo bản năng nhìn về phía màn ảnh, quả đấm chậm rãi nắm chặt lại.
Lúc này, hẳn là vị ông nội tàn nhẫn tuyệt tình kia của cô đang ở trước TV xem!
Ông ta không phải vẫn muốn đuổi cô ra khỏi trang viên Đoàn gia sao? Không phải vẫn muốn đưa cháu gái lớn yêu quý Đoàn Ngọc Tường gả cho Bùi Dịch sao?
Tô Thi Thi trong ánh mắt xuất hiện quét xuống bi thương, cùng dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ: “Ông nội, người đang xem đúng không? Kỳ thật, con vẫn rất muốn trở về Đoàn gia. Nếu không phải ngại mẹ kế, con năm đó cũng sẽ không bỏ nhà đi.”
Cô nói xong, giọng nói lại hạ thấp xuống, tràn đầy ủy khuất: “Con biết, người cũng cực kỳ hi vọng con trở về.”
Cô nói xong hít sâu một hơi: “Con biết người cực kỳ coi trọng Bùi Dịch, mà con vừa lúc cũng thích anh ấy, cho nên...”
Cô nói xong đưa tay vể phía Bùi Dịch, lộ ra một nụ cười tràn đầy hạnh phúc, mi mắt sáng long lanh, giống như ngôi sao.
“Cho nên, em đồng ý.” Tô Thi Thi ngọt ngào nói.
Cả khán phòng nhất thời bộc phát ra một trận nhiệt liệt vỗ tay thanh.
Bùi Dịch cầm lấy tay Tô Thi Thi, đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô.
Anh chậm rãi đứng dậy, một tay ôm cô vào trong lòng, cúi đầu ở trên trán cô hạ xuống một cái hôn môi.
Cực kỳ ngọt ngào, ấm áp.
“Phụt...”
Trước màn hình TV, Đoàn Kế Hùng chống tay vào thành ghế đứng dậy, mạnh phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể ông ta run run, tay lại vẫn chỉ vào màn hình TV hình ảnh Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch vô cùng thân thiết, hai mắt trợn ngược, từ ngã về phía sau bất tĩnh.
“Lão gia!”
Đoàn Hòa Dự biến sắc, một bên đi đỡ Đoàn Kế Hùng, một bên hướng tới trong phòng hô: “Phu nhân, không hay rồi! Lão gia thổ huyết té xỉu rồi!”“Ầm!”
Tại buổi phỏng vấn trực tiếp, Đoàn Chấn Ba chống đỡ không nỗi, trực tiếp ngã ngồi ở trên chiếc ghế.
Bên cạnh, Phương Thanh Hoa mặt mày trắng bệch, run rẩy đứng không vững, muốn đi đến đỡ một phen chồng mình, nhưng lại bị ông ta mạnh vung tay hất ra.
Phương Thanh Hoa một cái đứng không vững, quẳng chỏng chơ ở trên mặt đất.
Bà hôm nay vì lên TV, cố ý mặc một bộ sườn xám chất liệu bằng tơ tằm. Chỉ nghe “Roạt” một tiếng, sườn xám xẻ tà trực tiếp rách dài đến ngang eo, lộ ra một mảng xuân sắc phía dưới.
Tô Thi Thi nghe được thanh âm hướng qua nhìn thử liềnthấy, ánh mắt tối sầm lại, vội vàng đi tới phía bà ta, cởi áo khoác, bao quấn đến chỗ trên người bà ta.
“Mày tránh ra cho tao, đừng đụng chạm vào người tao.” Phương Thanh Hoa hạ giọng nói.
Tô Thi Thi gắt gao ôm lấy bà ta, như có như không nói: “Bà chính là mẹ kế ác độc, bà hôm nay mất mặt còn chưa đủ sao, cứ thử bỏ đi xem, ngay cả cổng Đoàn gia đều đã vào không được rồi.”
“Mày...”
Phương Thanh Hoa tức giận đến mắt trợn trắng, thân thể run run đến một câu đều đã nói không nên lời.
Người ta thường nói không nên nuôi hổ trong nhà, diệt cỏ phải diêkt tận gốc! Bà ta nên sớm triệt để giải quyết hết đứa nhỏ này mới đúng! Chỉ trách bà ta lúc trước quá mềm lòng, bà ta sớm nên để cho cái đứa nghiệt chủng này đi theo mẹ của nó chết cho rồi!
“Suy nghĩ không sớm giết chết tôi?”
Tô Thi Thi ghé sát vào tai bà ta, nhìn từ đàng xa, như là đang giúp đỡ bà ta đứng dậy vậy.
Cô dùng âm thanh dụng chỉ có hai người mới nghe được nói: “Bà còn chưa chết, tôi làm sao chết được. Tôi sẽ thay mẹ tôi nhìn bà chịu báo ứng!”
Nếu không phải người đàn bà này lúc trước quá độc ác, mỗi ngày chạy đến trước mặt mẹ cô quậy đến long trời lở đất, đem mẹ cô làm cho tinh thần sụp đỗ, mẹ cô cũng sẽ không qua đời sớm như vậy.
Phương Thanh Hoa hủy đi gia đình hạnh phúc của cô, rồi còn dạy cho con gái mình bức chết bà ngoại cô!
“Tôi nghĩ muốn nhân từ buông bỏ mọi chuyện, nhưng chính là các người không buông tha tôi.” Tô Thi Thi nghiến răng nghiến lợi nói, “Phương Thanh Hoa, chuyện này còn chưa kết thúc đâu, tôi sẽ làm cho bà một ngày nào đó phải đến trước mộ mẹ tôi sám hối!”
Tô Thi Thi nói xong dùng lực nâng Phương Thanh Hoa dậy, thấy bà ta muốn né tránh, móng tay của cô liền thâm sâu bấu vào da thịt ngay thắt lưng của bà ta.
Vừa rồi bọn họ đỗ hết mọi tội lỗi lên người cô còn nói thêm nói bớt làm cô vô cùng đau khổ, cô hiện tại trả đủ!
“A...”
“Bà tốt nhất đừng có mà kêu lên, nếu không thì tôi sẽ kêu so với bà càng lớn tiếng hơn. Để cho mọi người nhìn thấy người mẹ kế độc ác bà, ngược đãi tôi như thế nào.”
Tô Thi Thi nhàn nhạt cười, như là cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
“Mày... Mày...”Phương Thanh Hoa tức giận đến nói không ra lời. Bà ta thật sự nghĩ muốn trực tiếp xỉu vì tức, cũng tốt hơn ở trong này chịu bị Tô Thi Thi áp bức và sỉ nhục.
Bên kia, hoàn cảnh của Đoàn Chấn Ba cũng không khá hơn chút nào.
Bùi Dịch đỡ ông ta, hướng tới chỗ Tô Thi Thi bên này.
“Đi thôi, đi bệnh viện.”
“Đi bệnh viện làm gì?” Tô Thi Thi nhíu mày.
“Ông nội em, chồng kế của mẹ anh vào bệnh viện, chúng ta không nên đi nhìn sao?”
Bùi Dịch nhàn nhạt nói xong, chỉ có mấy người bọn họ nghe được.
“Cha ông ấy...” Đoàn Chấn Ba biến sắc, thân thể không khống chế được run run một phen.
Bùi Dịch đối với ông ta gật gật đầu, biểu tình bình tĩnh nói: “Anh trai yêu quý, anh nghĩ không sai, ông ta là bị các người chọc giận đến ngất rồi.”
“Cậu nói bậy, rõ ràng là các người...”
“Có con trai cùng con dâungu xuẩnnhư thế, không giận đến ngất đi mới là lạ.” Tô Thi Thi khóe miệng lộ ra quét xuống nụ người châm biếm, sau đó ôm đỡ Phương Thanh Hoa, một bộ dạng mẹ con tình thâm hướng phía sau phòng chờ đi đến.
Nơi xa, các phóng viên còn đang tại điên cuồng chụp ảnh, cả đám đều hưng phấn cực kỳ.
Tham gia nhiều buổi họp báo như vậy, cho tới bây giờ không gặp phải tình huống nào đặc sắc đến như vậy! Bọn họ đều đã không nghĩ tới Tô Thi Thi yêu thương người nhà mình đến như vậy, mẹ kế của cô đối với cô như vậy, cô vậy mà còn có thể giúp bà ta!
“Hai người, tôi nhất định không để yên cho các người!”
Đi đến phòng chờ phía sau, Đoàn Chấn Ba trực tiếp buông bỏ mặt nạ giả tạo, tức giận đến trên mặt thoắt xanh thoắt trắng.
“Đoàn tiên sinh vẫn lại là trước nên đến bệnh viện nhìn xem tình hình đi.”
Tô Thi Thi cũng buông xuống mặt nạ, xoay người đi theo Bùi Dịch cùng nhau rời khỏi phòng chờ.
Mãi đến khi lên xe, Tô Thi Thi mới như là bị rút đi hết khí lực, xụi lơ ở trên ghế.
“Thì ra chuyện báo thù một chút cũng không vui vẻ.” Tô Thi Thi ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại thì thào nói.
Bùi Dịch quay đầu lẳng lặng nhìn cô một cái, không nói gì.
Anh không biết báo thù vui vẻ hay không, anh chỉ biết là không báo thù so với chết càng khó chịu.
“Cảm ơn anh.”
Thật lâu sau, Tô Thi Thi trầm trầm nói: “Anh cho dù không muốn nhận lời cảm ơn này hay muốn cự tuyệt cũng được, nhưng cũng không nên tức giận. Thật sự cực kỳ cảm tạ anh, đã làm toàn bộ chuyện này vì tôi.”
Tô Thi Thi nói xong, bỗng nhiên xoay người nhào vào trong lòngBùi Dịch, gào khóc.
Đó là người cha sinh ra cô và ông nội ruột của cô, nhưng mà bọn họ tại sao nhất định phải bức cô đến nước này!
“Bọn họ tại sao không buông tha tôi? Tôi tới cùng làm sai cái gì?”
Tô Thi Thi hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Bùi Dịch, thương tâm tới cực điểm: “Tôi cho rằng làm cho bọn họ mất mặt, rửa sạch mọi tội danh cho bản thân mình, tôi sẽ rất vui vẻ hạnh phúc, nhưng mà tại sao khi nghe được ông ta bị chọc tức đến nỗi phải vào bệnh viện, tôi lại cảm thấy rất khó chịu.”
“Tại sao tôi lại không thể trở nên độc ác vô tình như vậy chứ, rõ ràng là bọn họ có lỗi với tôi.”
Tô Thi Thi càng khóc càng thương tâm.
CÔ hận chính mình lúc này sao lại mềm lòng, càng hận chính mình tại sao lại không thể nào thoát ra khỏi vũng bùn này như vậy.
“Ông ta không có việc gì, tôi đã mời đoàn bác sĩ giỏi nhất trên thế giới đến chữa bệnh cho ông ta rồi, cho dù là Diêm Vương đích thân đến đòi mạng cũng không thể mang ông ta đi được!” Bùi Dịch trầm trầm nói.
Để cho Đoàn Kế Hùng cứ như vậy chết đi, thật sự là quá lợi cho ông ta rồi.
Trên cái này thế giới chết đi không phải là chuyện đáng sợ nhất, mà là tận mắt nhìn thấy mọi thứ trong tay mình từ từ từng chút một mất đi mà không làm được gì, chỉ có thể bất lực nhìn đó mới là điều đáng sợ nhất.
“Tô Thi Thi, em có thể mềm lòng. Những chuyện độc ác tàn nhẫn nhất cứ để cho tôi giúp em làm.” Bùi Dịch nhẹ vỗ về tóc Tô Thi Thi, ở trong lòng yên lặng nói.
Tô Thi Thi khóc một hồi mới tỉnh táo lại, khục khịt cái mũi, nhìn thấy cảnh vật đang lướt qua bên ngoài: “Chúng ta hiện tại đi đâu?”
Bùi Dịch rút mấy tờ khăn giấy, một bên thay cô lau nước mắt, vừa phun ra hai chữ: “Bệnh viện.”
Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ, sửng sốt nửa ngày, kìm nén ra một câu:
“Thật sự phải đi sao, nếu lỡ thực sự chọc cho ông ta tức chết thì làm sao đây?”
Hụ hụ cái chương này có 2100 từ thôi, mà bạn làm mất hai ngày mới xong đó, cứ ôm điện làm rồi lại ôm lap mà chả hiểu sao làm lâu thế không biết??? Chả lẻ mình lục nghề rồi sao??? òa òa T.T