Ánh mắt Tô Thi Thi tối sầm lại, một lúc sau mới khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh. Vả lại, thật xin lỗi, đã để anh phải chịu uất ức rồi.”
“Cô bé, sau này mà em còn nói với tôi những lời như thế nữa, tôi nhất định sẽ để em phải hối hận.” Bùi Dịch cực kỳ giận dữ nói.
Lần này Tô Thi Thi chẳng sợ anh, nắm lấy tay anh, vuốt ve ngón tay anh, tâm tình vẫn là rất nặng nề.
“Anh nói xem, rốt cuộc bọn họ hận tôi đến nhường nào? Nếu không tại sao cứ phải ép tôi đến đường cùng chứ?”
Nếu không phải lúc nãy Bùi Dịch xuất hiện, nếu không phải trong tay bọn cô có bằng chứng làm Đoàn Ngọc Lộ mất hết danh dự, vậy thì bây giờ, Tô Thi Thi cô, sợ là hoàn toàn bị mất đi trong sạch rồi.
Đối với một người phụ nữ, quan trọng nhất chính là danh dự. Danh dự bị hủy hoại, sau này cô làm gì còn chỗ đứng trong cái xã hội này? Sau này cô làm sao mà làm việc?
Cô cho rằng bọn họ chẳng qua là tiểu đả tiểu nháo[1], nhưng không ngờ lại ác độc đến mức này!
[1]Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp.
Cô thậm chí không dám tưởng tượng rằng, nếu để bà nội cô biết cô bị người ta sỉ nhục như vậy, sẽ tức giận đến nỗi ngã bệnh không.
Bài học từ vết xe đổ của bà ngoại cô, đến bây giờ Tô Thi Thi nghĩ lại, cả người nhịn không được liền run lên.
“Đừng sợ, có tôi rồi. Cùng một sai lầm, tôi sẽ không phạm phải hailần đâu.” Bùi Dịch ôm lấy cô, dịu dàng an ủi.
“Em phải tin tưởng bà nội của em chứ, so với tưởng tượng của em thì bà còn mạnh mẽ hơn nhiều.” Bùi Dịch nói.
Đoàn lão phu nhân đã sống ở cái Đoàn gia to lớn này, có thể bình tĩnh dẫn theo đứa cháu gái rời khỏi Đoàn gia, nhiều năm không trở về. Có thể thấy rằng không chỉ đơn giản như vậy.
Nếu không dựa trên mức độ Đoàn Kế Hùng hận gia đình bà ngoại Tô Thi Thi, đoán rằng đã sớm thủ tiêu hết bọn cô rồi.
Tô Thi Thi vùi trong ngực Bùi Dịch, hỏi: “Chuyện này có thể sẽ rất khó khăn với anh, mẹ anh còn ở đó...”
“Tôi sẽ xử lý tốt.” Bùi Dịch vỗ vỗ bả vai cô, “Em phải học cách tin tưởng tôi.”
Trong lòng Tô Thi Thi thoáng rung động, có một dòng nước ấm xua tan lạnh lẽo trong lòng.
Có thể gặp được anh, quả thực rất may mắn.
“Bùi Dịch, sao anh lại tốt như vậy, tôi sắp cảm động chết mất thôi, làm sao đây?”
Tô Thi Thi ôm lấy cổ Bùi Dịch, thì thầm nói.
Người Bùi Dịch cứng đờ, sắc mặt dần ửng hồng, ngay cả bằng mắt thường cũng thấy bên tai nhanh chóng đỏ lên.
Nhưng mà anh còn chưa có xúc động xong, rồi lại nghe thấy Tô Thi Thi nói: “Nếu lúc tức giận anh nói chuyện không ấu trĩ, thì hoàn hảo hơn nhiều.”Mặt Bùi Dịch bỗng chốc tối sầm, bỏ tay cô ra, đẩy cô sang chỗ ngồi bên cạnh, lạnh lùng nói: “Tự ngồi yên đi.”
“Anh nhìn đi, thật ấu trĩ mà.”
Tô Thi Thi lắc đầu, không nói nên lời.
“Em có tin là tôi lập tức ăn em không?” Bùi Dịch cực kỳ phẫn nộ nói.
Tô Thi Thi lập tức ngồi ngay ngắn lại, mắt nhìn thẳng nói: “Tôi tuyệt đối tin!”
Thấy cô như vậy, sự tức giận đang tích tụ của Bùi Dịch liền giản xuống nhanh chóng. Người phụ nữ này trở mặt còn nhanh hơn cả anh. Hai người bọn họ rốt cuộc là ai ấu trĩ hơn!
Những cuộc cãi vã vô lý trong mấy hôm nay cũng đã tan thành mây khói. Cũng không ai cố gắng làm hài lòng ai, chỉ là thuận theo tự nhiên.
Khi bọn họ trở lại trang viên Đoàn gia, trong trang viên đã sớm ầm ĩ tung trời.
“Dì Hồng?”
Bùi Dịch thấy Hồng Cầm đang chờ ở cửa biệt thự, chân mày theo khẽ bản năng nhíu lại.
Hồng Cầm vừa thấy anh, liền vội vàng bước tới đón, khi nhìn thấy Tô Thi Thi bên cạnh anh, trong mắt chợt lóe lên tia chán ghét rồi biến mất.
“Thiếu gia, phu nhân bảo tôi tới thông báo với cậu một tiếng, nói rằng bây giờ cậu không nên qua đó. Bất kể là có chuyện gì, tối nay cậu cũng phải chờ trong biệt thự.” Hồng Cầm vội nói.
Sắc mặt của Bùi Dịch ảm đạm đi vài phần, nhưng vẫn gật đầu: “Tôi biết rồi, dì cứ trở về đi. Mẹ tôi ở đó còn nhờ dì chăm sóc nhiều.”
“Tôi hiểu. Phu nhân nói vậy để cậu không cần lo lắng người ở đó, bây giờ lão gia đang rất tức giận, aiz... Không nói nữa, tôi phải mau về thôi.” Hồng Cầm nói xong, liền vội vã rời đi.
Bà ta đi rồi, Tô Thi Thi quay đầu lại nhìn Bùi Dịch, có chút lo lắng: “Thật sự không cần qua xem một chút sao? Lỡ như ông ta trút giận lên mẹ anh thì phải làm sao?”
“Sẽ không.”
Bùi Dịch nói xong kéo tay cô, bước vào trong biệt thự.
“Anh chắc chắn chứ?” Tô Thi Thi vẫn có chút lo lắng.
“Có em trai tôi ở giữa, ông ta sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.” Bùi Dịch trầm giọng nói.
Tô Thi Thi thật lâu mới nhớ ra cuộc nói chuyện của bọn họ mà cô nghe được lần trước. Mẹ của Bùi Dịch với ông nội cô có sinh một đứa con trai, hình như bây giờ tuổi còn rất nhỏ.
“Nếu như tôi đoán không sai, chắc em trai tôi sẽ lập tức được đón về.”
Bùi Dịch nói xong, quay đầu lại, nhẹ vỗ mặt Tô Thi Thi, dịu dàng nói: “Sau này có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện...”
“Tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
Tô Thi Thi ngắt lời anh. Cô không muốn nhìn thấy vẻ ưu sầu và sự bất lực trên khuôn mặt của anh.
Bùi Dịch đáng ra phải kiên cường, quyết đoán và tàn nhẫn. Anh có thể yếu ớt, nhưng cô không nghĩ tới anh vì cô mà yếu ớt đến vậy.Lúc này, trong thư phòng ở gian nhà chính, Đoàn Kế Hùng cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình nổi giận nữa.
Bên trong căn phòng, đồ đạc có thể ném đều bị ông ta ném vỡ, một mớ hỗn độn.
Vợ chồng Đoàn Chấn Ba cúi thấp đầu quỳ xuống đất, không dám nhúc nhích.
“Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong! Mau liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng* tiến hành họp báo, giải thích rõ việc này cho tao! Nếu như cổ phiếu Đoàn thị vì chuyện này mà rớt giá, tao nhất định không tha cho bọn mày!” Đoàn Kế Hùng lớn tiếng.
*Bộ phận quan hệ cong chúng hay còn gọi là bộ phận PR là Public Relations. PR là cách thức mà tổ chức/doanh nghiệp/công ty quản lý hình ảnh của mình trong mắt công chúng thông qua một tiếng nói thứ ba. Trong PR, tổ chức không hoàn toàn làm chủ thông điệp về hình ảnh của mình, thông điệp được truyền ra cho công chúng có thể là tốt hoặc xấu. Thông thường, các doanh nghiệp vừa và nhỏ vẫn chưa biết cách PR sao cho hiệu quả, nói cách khác, họ vẫn chưa biết cách quản lý hình ảnh của mình trước công chúng. Người tiêu dùng thường chỉ thấy các doanh nghiệp lớn xuất hiện trên mặt báo, tham dự phỏng vấn, họp báo, nên mặc nhiên cho rằng, cứ lên mặt báo là nổi tiếng, là uy tín và sản phẩm của họ chắc chắn tốt.
“Cha... Bộ phận PR của chúng ta đã không thể khống chế tình hình này nữa rồi.” Đoàn Chấn Ba miễn cưỡng nói.
Mặt Đoàn Kế Hùng liền biến sắc, ánh mắt dữ tợn như mãnh thú, mắt nhìn chằm chằm vào đứa con trai bất tài: “Mày lặp lại lần nữa xem?”
Đoàn Chấn Ba đau khổ nói: “Có người đang âm thầm nhằm vào chúng ta, tất cả phương pháp của bộ phận PR nhằm ngăn chặn tin tức này đều bị chặn lại. Xóa bài viết cũng xóa không hết. Hơn nữa... Hơn nữa...”
“Ấp a ấp úng cái gì? Mày nói hết ra cho tao!” Đoàn Kế Hùng tức giận nói.
“Con mới nhận được tin tức, Tần thị cũng tham dự vào chuyện này, mấy cái tin tức kia lan nhanh chóng như vậy, chính là do bộ phận PR của bọn họ ở sau lưng trợ giúp.”
“Mày nói cái gì? Tần gia với chúng ta có quan hệ lâu đời, sao lại...”
“Con cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Tần Phong và Bùi Dịch rất thân, cha nói xem, lần này có phải nó hay không...”
“Không thể nào là nó! Lão già Tần gia vẫn còn, trên Tần Phong còn có nhiều người anh như vậy, căn bản là không tới lượt nó cầm quyền!”
“Đó chính là vì Tần gia đang dựa vào thế lực của Hỗ gia...”
“Chuyện này có liên quan gì đến Hỗ gia chứ?”
Chân mày Đoàn Kế Hùng vặn chặt lại như sợi giây, đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi.
“Vừa rồi thư ký nói Hỗ gia cũng tham gia vào chuyện này.”
“Cái gì? Bọn họ dính vào làm gì?”
Mặt Đoàn Kế Hùng liền biến sắc, nếu như Hỗ gia cũng tham gia, vậy thì việc này rất khó giải quyết.
Nhưng với tình hình hiện giờ cũng chỉ có một cách giải quyết.
“Con cảm thấy rất có thể là bọn họ ở sau lưng giở trò quỷ. Lần trước, tòa nhà Đoàn thị bị nổ, mặc dù đã tra ra được là Bùi Dịch làm, nhưng cha nghĩ lại xem, từ khi nào tên tiểu tử kia lại có bản lĩnh lớn vậy? Chắc là Hõ gia ở sau lưng làm chỗ dựa cho nó rồi.”
Sắc mặt Đoàn Kế Hùng hoàn toàn trầm xuống, cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng bất kể là chuyện thế nào, mày cũng phải mau nghĩ cách xử lý cho tốt chuyện này cho tao.”
“Nhưng mà, bây giờ bộ phận PR căn bản là không có tác dụng...”
“Vậy thì bọn mày tự ra mặt cho tao!”
Ông ta nói xong, ngón tay chỉ vào mặt Đoàn Chấn Ba và Phương Thanh Hoa: “Hai đứa bọn mày cùng nhau ra mặt cho tao, là con gái bọn mày gây chuyện ầm ĩ! Bọn mày tự ra mặt giải quyết cho tao!”
“Chúng con?”
Đoàn Chấn Ba và Phương Thanh Hoa giật nảy mình. Nhất là Phương Thanh Hoa.
Đoàn Chấn Ba với tư cách là tổng giám đốc của Đoàn thị ra mặt thì không có gì đáng nói, nhưng cho đến nay bà ta cũng không tham dự vào chuyện của Đoàn thị, để bà ta ra mặt làm gì?
Nhất là sau khi bà nghe bọn họ nói kế hoạch xong, sợ đến mức ngay cả cơm cũng ăn không nổi.
Xong rồi, nếu quả thật phải nói như vậy, ép buộc Tô Thi Thi nổi điên lên, nói ra chuyện kết hôn lần thứ hai thì làm sao đây?
Phương Thanh Hoa càng nghĩ lại càng lo lắng.
Bà ta luôn cảm thấy tất cả mọi thứ đều là do Bùi Dịch và Tô Thi Thi từng bước một bày mưu, từng chút đẩy mọi chuyện hiện tại đến bước đường này, cuối cùng chờ đến lúc ra tay.
Nhưng bất kể bà ta có phản đối thế nào, Đoàn Chấn Ba vẫn mở buổi họp báo, để vợ chồng bà ra mặt giải thích rõ chuyện này.
Công ty Tiệp Khắc, Tô Thi Thi đi làm được nửa đường, thì Bùi Dịch gọi một cuộc điện thoại tới, bảo cô trở về.
“Còn đang đi làm mà?” Tô Thi Thi không hiểu hỏi lại.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Bùi Dịch: “Tới đài truyền hình, phá buổi họp báo.”