Sân thượng bệnh viện, ánh nắng mặt trời cực nóng hòa cùng làn gió nhẹ từ từ. Rõ ràng cực kỳ nóng, lúc này lại lạnh kẽo như mùa đông khắc nghiệt.
Đoàn Kế Hùng nhìn đứa con riêng trước mặt, sắc mặt không chút thay đổi, trong lòng từng đợt ớn lạnh.
Chẳng bao lâu sau, đứa trẻ mười mấy tuổi kia đã sớm đã trưởng thành, mà còn khí thế đã trở nên mạnh như thế.
Ông ta mặc dừ ở trên thương trường mò mẫm lăn lộn hơn nửa đời người, giờ phút này đứng ở trước mặt mộthậu bối trẻ tuổikhông tới 30 này, lại có một loại cảm giác không ngẩng được đầu.
Ông ta nhíu mày hỏi: “Trong mắt mày còn có cái gì gọi là lớn nhỏ? Mày có biết mày như bây giờ là đang làm cái gì không?”
Bùi Dịch ánh mắt nhàn nhạt, không giận mà đầy vẻ uy quyền: “Biết lớn nhỏ? Như vậy xin hỏi Đòan lão tiên sinh, ông yêu con cháu sao? Ông như thế nào đối đãi với con cháu mình vậy? Ông là như thế nào đối đãi với ân nhân của mình?”
“Mày... Mày lại nói bậy cái gì?”
Đoàn Kế Hùng sắc mặt hơi biến đổi, nhìn xem bốn phía. May mắn nơi này không ai, bằng không cái bí mật kia của ông ta không phải bị người ta đều đã biết rõ sao?
Bùi Dịch nhìn thấu tâm tư của ông ta, cười lạnh nói: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Ông thật sự cho rằng chuyện kia, trừ năm đó người của Tô gia liền không có người khác biết? Ít nhất, là tôi từ nhỏ đã biết rõ.”
“Mày... Mày làm sao biết chuyện này?”
Đoàn Kế Hùng nhướng mày: “Nhất định là Phương Ngọc Hoa kẻ tiện nhânkia đã nói cho mày biết, đúng hay không?”
“Miệng đời khó cản. Lúc tôi theo mẹ tôi đến Đoàn gia, Đoàn lão phu nhân cũng sớm đã rời khỏi Đoàn gia. Bà ấy làm thế nào nói cho tôi biết?” Bùi Dịch nhàn nhạt nói xong.
Anh càng như thế này lạnh nhạt, Đoàn Kế Hùng trong lòng lại càng hoảng.
“Mày tới cùng muốn làm cái gì?” Đoàn Kế Hùng lạnh giọng hỏi.
“Không muốn gì.”
Bùi Dịch biểu tình vẫn như cũ nhàn nhạt, như là lại cố ý hành hạ Đoàn Kế Hùng một dạng.
“Mày...”
Đoàn Kế Hùng tức giận vô cùng, nhưng là lại không cho phép Bùi Dịch nhìn thấu tâm tư của mình, trong lúc này cũng trầm mặc xuống, im lặng quan sát anh không nói thêm lời nào.
Dù gì cũng là lão hồ ly lăn lộn trênthương trường đã lâu, tâm lý chiến đấu rất khá.
Nhưng mà, người ông ta gặp phải alf Bùi Dịch.
Bùi Dịch biểu tình từ đầu đến cuối đều là nhàn nhạt, đứng một hồi, anh quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Nơi đó, thư ký Vương chẳng biết từ lúc nào chạy tới sân thượng này, thấy Bùi Dịch ra hiệu gọi anh đến, nhanh chóng đi tới, đem cặp tài liệu trên tay đưa cho anh.
Bùi Dịch đối với anh ta gật gật đầu, thư ký Vương lập tức lùi trở về.
“Mày tới cùng muốn làm cái gì?” Đoàn Kế Hùng có chút thiếu kiên nhẫn. Phàm là chuyện đề cập đến năm đó bọn họ nhờ sự giúp đỡ của Tô gia mới vực dậy được Đoàn gia, cuối cùng lại vong ân phụ nghĩa ngược lại đem Tô gia chèn ép, ông ta liền không cách nào có thể bình tĩnh.
Đó là vết nhơ cả đời của ông ta, ông ta làm sao có thể chịu được.
Bùi Dịch biểu tình như cũ nhàn nhạt, không nhanh không chậm mở ra cặp công văn, đem một phần văn kiện bên trong rút ra, đưa cho Đoàn Kế Hùng.
“Tôi nghĩ ông đối với cái này nhất định cực kỳ có hứng thú.”
Đoàn Kế Hùng nhíu mày tiếp nhận, khi thấy tiêu đề trên văn kiện kia khi đó, đồng tử mạnh co rụt lại.
“Mảnh đấtThành Đông?”
Đoàn Kế Hùng không thể tin nhìn Bùi Dịch, sau đó cúi đầu nhanh chóng mở văn kiệnra, ánh mắt vội vàng đảo qua, sắc mặt trắng rồi lại xanh, đến cuối cùng là giận tím mặt:
“Thì ra là mày, thực ra mày là con sói đang ẩn mình!”
Khó trách người Đoàn gia vẫn tra không ra người lúc trước cướp đi mảnh đất kia rốt cuộc là ai, cuối cùng là người sống trong Đoàn gia bọn họ. Ông ta thật sự là nghĩ muốn banh đầu cũng sẽ không nghĩ đến là Bùi Dịch tại theo chân bọn họ đối nghịch.
“Không đúng, mày làm sao có năng lực này?”
Đoàn Kế Hùng nghĩ đến cái gì, lập tức lắc đầu: “Mảnh đất này muốn giành lấy ít nhất cần mấy chục cái triệu, mày làm sao có khả năng tài chính như vậy?”
“Xem ra tôi ở trong lòng của lão gia ông đến bây giờ vẫn đều là vô dụngnhư vậy.”
Bùi Dịch cười nhạt, nhìn chằm chằm Đoàn Kế Hùng, chậm quá gằn từng chữ nói: “Nếu, sau lưng tôi là Xây dựng Tiệp Khắc thì sao?”
Nếu sau lưng tôi là Xây dựng Tiệp Khắc...
Đoàn Kế Hùng chỉ cảm thấy trong đầu “Ông” len một tiếng, ánh mắt sững sờ nhìn Bùi Dịch, hơn nữa ngày cũng không phản ứng kịp.
Trong đầu óc ông ta không ngừng vang vọng “Xây dựng Tiệp Khắc” bốn chữ.
“Mày là... Mày chính là người đứng phía sau Xây dựng Tiệp Khắc kia?”
Đoàn Kế Hùng rốt cục phản ứng kịp, không thể tin nhìn Bùi Dịch.
Ông ta thật sự nhìn nhầm, cái con sói nhỏ cũng sớm đã trưởng thành một con sói đói, hiện giờ đang chờ thời cơ đến nuốt lấy Đoàn gia bọn họ.
“Mày... mày...”
Đoàn Kế Hùng chỉ vào Bùi Dịch, tức giận đến nói không ra lời. Ông ta đường đường Đoàn thị, vậy mà cạnh tranh không lại một công ty mới thành lập chưa lâu!
Văn kiện từ trong tay ông ta rơi xuống, bay lả tả vẩy rơi trên mặt đất.
Bùi Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua, có chút đáng tiếc nói: “Nơi này là giấy tờ đất của mảnh đất Thành Đông kia cùng tất cả hợp đồng, xem ra lão gia ông không hề hứng thú.”
“Mày nói cái gì?”
Đoàn Kế Hùng lập tức thiếu chút nữa liền ngồi xổm xuống đất đem tất cả nhặt lên. Ông ta mày nhíu lại càng sâu, cảnh giác nhìn Bùi Dịch: “Mày tới cùng muốn làm cái gì?”“Trả cái ân tình.”
Bùi Dịch nhàn nhạt nói: “Coi như tôi trả lại cái ân tình mấy năm nay sống tại Đoàn gia. Đây là mảnh đất ông tha thiết ước mơ có được, xem như tôi tặng cho ông.”
“Mày nói thật?” Đoàn Kế Hùng mi mắt sáng lên, nhưng lại vẫn là có chút không tin, “Mày sao lại hảo tâm như thế?”
Tiểu tử này âm thầm tích tụ năng lượng, không biết từ lúc nào liền tích góp thế lực lớn như vậy. Ông ta mới không tin, anh là thật tâm muốn báo đáp Đoàn gia bọn họ.
Ông ta biết tiểu tử này vẫn hận ông ta năm đó bức Nhậm Tiếu Vi gả cho chính mình.
“Kể từ giờ phút này, Bùi Dịch tôi cũng không nợ Đoàn gia các người một đòng một cắt.” Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nói.
Anh chưa bao giờ thích mắc nợ ngừoi khác. Anh đến bây giờ thành tựu đều là dựa vào chính mình từng chút một mà tạo nên, bên ngoài từ đầu không biết anh cùng Đoàn gia có quan hệ.
Cũng là hai năm qua anh cố ý tung tin đồn lấp lửng, mọi người mới suy đoán anh cùng Đoàn gia có quan hệ thân mật.
Nhưng năm đó Đoàn gia quả thật là một chỗ để anh nương nhờ. Tuy khi đó mẹ anh là bị buộc gả vào Đoàn gia, mà còn gả cho một ông già lớn hơn mình hai mươi mấy tuổi.
“Mày tính cũng thật rõ ràng.”
Đoàn Kế Hùng hiển nhiên cũng suy nghĩ cẩn thận việc này, nhưng là mảnh đất nếu đưa ông ta, ông ta là tuyệt đối sẽ không buông ra.
Lúc trước cạnh tranh đấu thầu thất lợi, để cho Đoàn gia củ ông ta ở trong giới thương trường xuống dốc không phanh, ông ta lần này thật muốn nhìn những người đó còn dám nói cái gì!
Nhưng ông ta còn không có cao hứng xong, liền nghe Bùi Dịch nói:
“Mảnh đất này, xem như là sính lễ của tôi cho Thi Thi. Từ bây giờ đến mãi sau này, cô ấy với Đoàn gia ông không còn có bất kỳ quan hệ gì nữa. Cô ấy không nợ các người, là các người nợ cô ấy.”
Bùi Dịch càng nói thanh âm càng lạnh, đến cuối cùng thanh âm giống như là từ địa ngục tới, khủng bố lành lạnh.
“Mày...”
Đoàn Kế Hùng tức giận, chính đang muốn phát tác, Bùi Dịch đã xoay người nhìn về phía nơi xa.
Ông ta không nhìn thấy được Bùi Dịch xoay người khi đó trên mặt chớp lóe rồi biến mất hàn ý.
Bùi Dịch mặt như phủ băng, trong lòng cười lạnh.
Đạt được mảnh đất này, cực kỳ vui vẻ đi? Đây là đưa cho các người lễ gặp mặt, trò hay còn ở phía sau.
Tôi sẽ cho các người biết, thương tổn người tôi coi trọng, sẽ có cái kết cục gì!
Bùi Dịch xiết chặt quả đấm, xương cốt phát xuất thanh âm rắc rắc.
Anh sửa sang lại y phục, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Thi Thi.
“Đến sân tthượng.”
“Tôi hiện tại không có tâm trạng.” Tô Thi Thi giọng mũi nghiệt nghẹt, lúc nói chuyện khi đó còn đang khóc thút thít.
“Đến đây tâm trạng em sẽ tốt lên rất nhiều, tin tưởng tôi.” Bùi Dịch kiên nhẫn nói, nói xong liềncúp điện thoại.
Bên trong phòng cấp cứu, Tô Thi Thi hít hít cái mũi, khóc đến đầu óc choáng váng, lúc đứng lên thân thể lung lay một phen.
“Thi Thi, em nhanh lên đỡ bà nội em đi nghỉ ngơi một chút đi, đừng khóc như vậy sẽ mệt chết thân thể.”
Lý An cũng là khóc đến nước mắt nước mũi lem luốc, xoay người an ủi.
Tô Thi Thi nhìn đến bà nội cô dáng vẻ thương tâm muốn chết, lòng co rút một phen.
Là cô sơ ý, bà nội cô đã lớn tuổi như vậy, sao có thể chịu được.
“Bà nội, chúng ta đi ra ngoài trước. Bà ngoại nhất định không hy vọng chúng ta khổ sởnhư vậy.”
Tô Thi Thi cố nén bi thương, nâng Phương Ngọc Hoadậy.
Phương Ngọc Hoa khóc đến không kịp thở, tùy ý cô đỡ đi ra phía ngoài.
“Thi Thi, con mau đi xem Tiểu Dịch. Nó vừa rồi với ông nội con đi chung, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.”
Phương Ngọc Hoa nhớ tới cái gì, lập tức thúc giục Tô Thi Thi nói.
Tô Thi Thi gật đầu, đỡ bà nội ngồi vào một bên ghế nghỉ ngơi, xoay người đi tới ban công.
Lúc cô đi đến sân thượng, Đoàn Kế Hùng đã đi, sân thượng chỉ có Bùi Dịch một người.
Bùi Dịch quay đầu nhìn đến cô, hướng cô vẫy tay: “Lại đây.”