Đoàn Ngọc Lộ một tiếng thét chói tai, sắc mặt trắng bệch ngã ngồi dưới đất.
Chiếc xe kia liền dừng lại cách cô ta không tới 30 centimeter, thiếu chút nữa liền tông vào cô ta rồi.
“Cô không sao chứ?”
Cửa xe mở ra, đi xuống một người đàn ông trẻ tuổi, sốt ruột chạy tới.
“Anh có biết lái xe hay không?” Đoàn Ngọc Lộ tức giận đến nỗi hất cánh tay của anh ta đang đưa ra muốn kéo cô ta đứng dậy.
“Có đụng vào đâu hay không?” Người đàn ông kia sốt ruột nói, “Nếu không tôi đưa cô đi đến bệnh viện kiểm tra cho chắc nha? Tôi đối thành phố Bắc Kinh này cũng không phải rất quen thuộc, tiểu thư cô là người ở đây sao? Tôi vừa lúc muốn đi đến bệnh viện, đang bị lạc đường, cô giúp tôi chỉ đường được không?”
“Anh đầu óc có bị bệnh không!”
Đoàn Ngọc Lộ đẩy anh ta ra, ngẩng đầu đang muốn mắng chửi người, nhưng khi thấy mặt người kia khi đó liền ngây ngẩn cả người.
(Đọc đến đây có ai cảm tưởng giống tui ko? Bà này lại thấy trai đẹp nên tươm tướp rồi)
“Anh...”
Đoàn Ngọc Lộ chưa từng nghĩa đến ở Bắc Kinh này có thể gặp được anh ta.
Người này không phải là anh họ của Tô Thi Thi sao? Anh ta sao lại muốn tới nơi này?
Mà còn bộ dáng của người đàn ông này cũng thực khá tốt, tuy nhiên so ra kém anh Tần Phong của cô ta, nhưng là xem ra cực kỳ thuận mắt.