Đều nhịp tiếng bước chân đầy rẫy ở trong hành lang.
Thời điểm Tô Thi Thi bọn họ đến, 50 vệ sĩ kia đã đứng ở cửa nhà họ Hà, đem bốn phía bao vây đến con ruồi bay còn không lọt, chỉ chừa ra một lối cho Tô Thi Thi và Bùi Dịch hai người đi vào.
Giờ khắc này, Bùi Dịch liền như đế vương một dạng ôm lấy cô, từng bước một hướng tới cửa đi đến.
“Ầm... - - “
Phía trước truyền đến một tiếng rất nhỏ của thứ gì đó bị phá hủy, cửa theo tiếng mà vỡ ra. Vệ sĩ mặc đồ đen lập tức tuôn vào trong nhà.
Tô Thi Thi đột nhiên nhớ tới hai người gặp mặt ngày đó. Cô bị Hà Chí trói trong phòng ngủ, nà người đàn ông này cũng là giống hiện tại cái dạng này từ trên trời giáng xuống.
“Anh liền là như thế này phá banh cổng à?” Tô Thi Thi không khỏi nghĩ đến. Tận đáy lòng có một chỗ nào đó, tim đập càng ngày càng nhanh.
“Các người là ai? Các người đây là xâm phạm gia cư bất hợp pháp hiểu không?” Bên trong truyền đến tiếng thét chói tai của Đoàn Ngọc Lộ.
Ngay sau đó, vang lên tiếng la hét của Phú Tuyết Trân hình như vô cùng đau đớn: “Cửa nhà tôi! Chết tiệt, các người tới cùng là ai? Trong hai tháng, cửa nhà tôi đã bị phá hủy ba lần rồi!”
“Toàn bộ đều là tôi làm.” Bùi Dịch ôm láy Tô Thi Thi, cấp cho cô một cái ánh mắt trấn an, đi vào bên trong.
“Các người đi ra ngoài cho too...”
Phú Tuyết Trân còn đang chửi bậy, nhưng khi thấy cửa xuất hiện hai người khi đó, mi mắt mạnh trừng. Không biết là bị dọa sơ, hay vẫn lại là tức giận đến không đứng vững ngã đến trên ghế sofa.
“Bùi Dịch, Tô Thi Thi, quả nhiên là các người. Tô Thi Thi, kẻ tiện nhân cô mau bồi đền cửa nhà tôi!” Phú Tuyết Trân tức điên rồi.
Sửa lại cửa phải mất một số tiền lớn, người coi tiền bạc như mạng, tâm bà ta đều đã đang nhỏ máu.
“Tô Thi Thi, tôi không phải kêu một cô tới sao, cô cũng dám...” Đoàn Ngọc Lộ nhìn thấy Bùi Dịch cũng đến đây, tức giận đến muốn điên lên ăn nói lung tung.
“Hiện tại làm sao đây? Có chú trẻ của cô ở đây, chuyện này sợ là không dễ làm như vậy rồi.”
Tô Thi Thi lạnh lùng nhìn hai người: “Bà nội của tôi đâu? Nếu bà thiếu mất một cọng lông tơ, tôi nhất định hẳn không cho các người dễ chịu!”
“Lão thái bà ở bên trong, cô muốn gắp bà ấy...”
Bên kia Phú Tuyết Trân lời còn chưa nói xong, chỉ thấy mười mấy vệ sĩ đã ở phòng trong lục soát loạn cả lên.
Rất nhanh, trong phòng ngủ liền truyền đến tiếng gào thét của Hà Chí Tường: “Các người là ai! Đi ra ngoài cho tôi, nếu không thì tôi báo cảnh sát đó!”
Nhưng là phản kháng của hắn không hề có sức uy hiếp, rất nhanh đã bị các vệ sĩ mặc đồ đen bắt lấy. Đi ra còn có một bà lão đầu tóc bạc phơ.“Bà nội!”
Tô Thi Thi vội vàng chạy tới, cẩn thận đem bà nội kiểm tra một chút, xác định bà không có bị thương chỗ nào, mới nhẹ nhàng thở ra: “Bà nội, bà không có việc gì chứ?”
“Thi Thi, bà nội không có việc gì, con đừng lo lắng.” Phương Ngọc Hoa nhìn thấy cháu gái, đôi mắt có chút đỏ lên.
Tô Thi Thi ra sức ôm bà nội, toàn thân đều đã đang run run len. Bà không biết lúc không tìm thấy bà cô có bao nhiêu sợ hãi.
“Tốt rồi, cháu ngoan, bà nội thật sự không có việc gì.”
Phương Ngọc Hoa vỗ vỗ lưng Tô Thi Thi, dụng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được, dồn dập nói: “Con khẩn trương rời khỏi nơi này, không cần lo cho bà nội, bọn họ hẳn không làm gì bà.”
“Không được.” Tô Thi Thi kiên quyết lắc đầu.
Cô sao lại có thể để bà nội ở trong này chịu sự hành hạ của người khác? Cô lôi kéo Phương Ngọc Hoa, hướng Bùi Dịch đi đến.
Trong phòng khách, Hà gia ba người cũng sớm đã bị khống chế được.
Phương Ngọc Hoa ngẩng đầu nhìn đến một phòng toàn vệ sĩ áo đen, liền sửng sốt một phen, nghi hoặc nhìn Tô Thi Thi.
“Trở về con cùng người giải thích.”
Tô Thi Thi lôi kéo Phương Ngọc Hoa đi đến bên cạnh Bùi Dịch, lạnh lùng nhìn Đoàn Ngọc Lộ bọn họ.
“Nói đi, các người có cái gì mục đích?”
Bọn họ hao tổn tâm cơ như vậy đem bà nội cô bắt đến chỗ này, nhất định không đơn giản như vậy.
“Buông!” Đoàn Ngọc Lộ tránh thoát khỏi tay của vệ sĩ đang đè nặng chính mình, đứng thẳng người, ngửa đầu hất hàn nói.
“Các người đều đã đến đây, tôi cũng không có cái gì phải sợ. Tô Thi Thi, nếu cô không nghĩ muốn sau này laih tiếp tục gặp chuyện không may mà nói, liền lập tức chuyển ra khỏi trang viên Đoàn gia. Nếu không, hậu quả cô không thể tưởng tượng nổi đâu!”
Bùi Dịch đầu lông mày nhíu lại. Ở trước mặt anh dám uy hiếp người phụ nữ của anh, anh không nghĩ tới lá gan của cô ta, trái lại càng lúc càng lớn rồi.
Tô Thi Thi âm thầm túm góc áo của anh một phen, ý bảo anh trước đừng manh động.
Tô Thi Thi đối với Đoàn Ngọc Lộ nói: “Cô dựa vào cái gì để cho tôi chuyển ra khỏi trang viên Đoàn gia? Nơi đó tôi cũng có phần, không giống như cô, chỉ là cái thứ con của tiểu tam.”
“Cô...” Đoàn Ngọc Lộ tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
“Trang viên Đoàn gia cô sao lại cũng có phần? Tô Thi Thi thật đúng là cô nghĩ chính mình là ai? Cô cho là người đàn ông này sẽ phân cho cô tài sản sao? Anh ta cũng bất quá cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, Đoàn gia toàn bộ anh đều lấy không được!”
Hà Chí Tường nghe Tô Thi Thi như thế nói, khinh thường hừ lạnh nói.
Dù sao chuyện đến nước này, hắn cái gì cũng không còn sợ rồi. Thoắt cái liền trở mặt, có lẽ còn có thể tranh thủ đối với Đoàn gia bọn họ có chút lợi lộc. Tô Thi Thi nhìn xem mẹ con Hà gia, lại nhìn đến Đoàn Ngọc Lộ, cuối cùng tầm mắt rơi vào Hà Chí Tường: “Đoàn Ngọc Lộ không có nói với anh sao?”
Hà Chí Tường nhướng mày, nhìn về vợ mình đứng ở bên cạnh: “Nói cái gì?”
Tô Thi Thi đứng thẳng thân thể, cười nhạt nói: “Tôi đây hiện tại một lần nữa giới thiệu một chút. Tôi là chị cùng cha khác mẹ của Đoàn Ngọc Lộ, là con gái của người vợ hợp pháp của Đoàn Chấn Ba. Tôi là con gái lớn của Đoàn gia, dựa theo quan hệ hiện tại, anh phải gọi tôi một tiếng chị.”
“Cái gì? Cô là con gái Đoàn gia?” Hà Chí Tường trực tiếp lờ mờ rồi.
Bên cạnh Phú Tuyết Trân sắc mặt cũng là chải quét địa một phen liền thay đổi.
“Không, cô không phải nói cô không cha không mẹ, chỉ là một học sinh nghèo. Cô sao lại có khả năng chính là con gái của Đoàn gia?” Hà Chí Tường không tin nói.
Hắn cùng Tô Thi Thi là bạn chung trường đại học, chưa từng gặp qua người nhà nào của cô trừ bỏ bà nội cô. Nếu không phải thấy Tô Thi Thi là học trò nghèo không có chỗ dựa, bọn họ lúc trước cũng sẽ không nghĩ ra chuyện lừa gạt kết hôn này.
Hà Chí Tường quay đầu nhìn Đoàn Ngọc Lộ, thấy cô ta sắc mặt trắng bệch, ánh mắt né tránh.
Đoàn Ngọc Lộ trong lòng tức giận đến muốn chết, Tô Thi Thi hiện tại là chạy tới hưởng thụ cảm giác lên mặt dạy đời cô ta sao?
Cô ta thở phì phì nói: “Cô đã sớm bị Đoàn gia đuổi ra khỏi nhà, cùng Đoàn gia một chút quan hệ đều không có.”
“Có hay không có vấn đề này cũng không phải do cô định đoạt, tài sản Đoàn gia thuộc về phần của tôi, tôi đều phải lấy lại. Cho nên, để cho tôi rời trang viên Đoàn gia, không có khả năng.” Tô Thi Thi lãnh đạm nói.
“Cô...” Hà Chí Tường chưa từng hối hận qua như vậy, rõ ràng là Phượng Hoàng, lại bị hắn xem trở thành gà mái.
Hắn thậm chí lại vẫn khẩn cấp cùng cô ly hôn, cưới vào một người Nhị Tiểu Thư, mà cả đứa bé đều đã sinh không ra.
“Chí Tường, hiện tại không phải thời điển nghĩ đến việc này.”
Phú Tuyết Trân gặp con trai của mình sắc mặt không thích hợp, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Không sai.” Hà Chí Tường điều chỉnh sắc mặt, đối với Tô Thi Thi nói, “Cô tất phải chuyển ra khỏi trang viên Đoàn gia, bằng không...”
Hắn khóe môi nhếch lên cười lạnh, cầm ra điện thoại, đem màn hình nhắm ngay cô “Chẳng thế thì tôi liền đem ảnh của cô toàn bộ đều tung lên trên mạng!”
Hắn nói xong đem ảnh chụp rất nhanh lướt qua, triển lãm cho Tô Thi Thi xem.
Tô Thi Thi đồng tử mạnh co rụt lại, sắp tức điên rồi.
Cái tên đê tiện vô sỉ tiểu nhân!
Những thứ ảnh chụp này đều là lúc hai người đã từng yêu đương khi đó cùng với lúc sau khi cô gả đến Hà gia chụp lại. Hai người tuy không có đi đến cuối cùng bên nhau trọn đời, nhưng là lúc trước cũng có lúc nồng tình mật ý.
Chỉ là cô không nghĩ tới, Hà Chí Tường vậy mà lén lút chụp nhiều như vậy, thậm chí ngay cả ảnh cô không mặc quần áo đều có!
Khó trách bà nội cô bị bọn họ uy hiếp cũng không nói cho cô biết, nhất định là hắn dùng những thứ ảnh chụp này uy hiếp bà.
“Cháu ngoan, có chuyện gì trước tiên từ từ nói giải quyết.”
Phương Ngọc Hoa lo lắng mẹ con Hà gia kia quýnh lên cùng đường thật sự đem ảnh chụp kia tung ra ngoài, lôi kéo tay cháu gái thủ, ý bảo cô an tâm một chút chớ vội nóng nảy.
Nếu không bởi vì sợ những thứ ảnh chụp này truyền bá ra ngoài, bà cũng sẽ không đi theo bọn họ đến chỗ này.
“Bùi tiên sinh, anh còn không biết trước kia tôi cùng cô ấy có bao nhiêu thân mật đi? Tôi nghĩ những thứ ảnh chụp này anh sẽ rất muốn thưởng thức.” Hà Chí Tường đắc ý đưa điện thoại di động đến trước mặt Bùi Dịch nhoáng lên một cái.
Bùi Dịch ánh mắt lạnh như băng nhàn nhạt đảo qua mặt hắn, trong phút chốc, bốn phía nhiệt độ đều đã thấp hơn vài phần.
Anh quay đầu về phía sau nhìn thoáng qua, ngay sau đó liền có vêk sĩ đem theo một máy tính tiến vào, đặt đến trên bàn.
Bùi Dịch nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lập tức hướng tới cái bàn đi đến.
Tô Thi Thi nhìn bóng lưng của anh, tâm không kiềm chế được liền trầm xuống đất.
Không ai có thể không để ý người phụ nữ của chính mình cùng người đàn ông khác quá thân mật?