Cuối cùng Tề giáo sư cũng có ngày ra mắt cha vợ. Hôm đó Tề giáo sư dậy sớm trước một giờ, giống như mọi ngày đi tắm rửa, súc miệng, cạo râu... Thay quần áo, tiến hành mọi chuyện theo trật tự đàng hoàng.
Anh làm mấy việc vặt trong nhà sau đó mới vào phòng ngủ, đánh thức con heo lười vẫn đang còn nằm trên giường vắt chân hình chữ đại.
Chu ŧıểυ Mông dụi dụi hai mắt buồn ngủ, nhìn người bên giường quần áo chỉnh tề đẹp trai ngời ngời Tề giáo sư, khàn giọng hỏi: "Đi đâu sớm vậy anh?"
Tề giáo sư nhìn cô còn mơ mơ màng màng khẽ thở dài một tiếng, hôn lên mí mắt cô nói: "Em quên rồi sao? Hôm nay chúng ta đi gặp người nhà em."
Phút chốc sắc mặt Chu ŧıểυ Mông cứng đờ, như lò xo bật dậy ngồi trên giường, bởi vì quá nhanh nên quên mất cái bụng to tướng năm tháng trên người, ‘a’ một tiếng rồi lại nằm xuống.
Tề giáo sư nhìn vợ mình lúc này có chút buồn cười, anh cười rồi thở dài, đỡ cô ngồi dậy: "Chậm một chút, cẩn thận động thai khí."
"Làm sao có thể chậm được! Sao anh không nhắc em sớm hơn, em còn phải chuẩn bị quà ra mắt cho anh đó!" Chu ŧıểυ Mông sốt ruột, đẩy anh ra thay dép lê xuống giường.
Tề giáo sư nhìn cô nhanh như chớp chạy ra ngoài, nghĩ hôm kia cô xung phong nhận việc muốn đích thân chuẩn bị quà ra mắt cho anh, không khỏi lắc lắc đầu.
2 phút sau Chu ŧıểυ Mông trực tiếp đặt một cái túi lớn trước mặt Tề giáo sư, vẻ mặt tự hào nói: "Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, cam đoan ông nội và ba em nhìn thấy sẽ không đánh anh!"
Nhìn cái bao bố kia, Tề giáo sư cảm thấy mí mắt giật giật, nhưng vẫn như trước bình thản cười nói: "Em có chắn rằng ba vợ nhìn những thứ này xong sẽ không tức giận?"
"Sẽ không, ông nội và ba em đều là người dễ mềm lòng, nhìn thấy chắc chắn sẽ rất cảm động!" Nói xong cô ngồi bịch lên giường tháo dây thừng mở túi, còn rất nghiêm túc nói: "Vì để anh có thể lưu lại ấn tượng tốt trong buổi ra mắt đầu tiên với nội và ba em, em đã rất vất vả chuẩn bị mấy thứ này nha, đều có vài cái em phải năn nỉ anh trai em tìm cho."
Mí mắt Tề giáo sư lại giật giật: "Năn nỉ á?"
"Vâng ạ!" Nói xong cô giống như mở kho báu từ bao bố lấy ra mọi thứ đặt trước mặt Tề giáo sư.
"Có gậy gai, áo giáp, điều khiển từ xa, roi da... Còn có còng tay! Tới lúc ấy anh trang bị đầy đủ như vậy, ông nội em nhìn thấy chắc chắn sẽ không nỡ đánh anh!" Nói xong mắt cô mở to chờ đợi, nhìn người đàn ông ngồi trên giường: "Anh nói xem em có phải rất thông minh hay không?"
Nhất thời từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Tề giáo sư hết chỗ nói.
Chu ŧıểυ Mông giống như chưa phát hiện khóe mắt Tề giáo sư giật giật, cầm cây gậy gai đen thui giơ trước mặt anh: "Ngày xưa có Liêm Pha chịu đòn nhận tội bái Lận Tướng rồi thành bạn thân, bây giờ có chú cầm gậy gai cầu cha vợ hòa thân đi."
Sắc mặt Tề giáo sư khẽ biến, nhìn người phụ nữ mang thai ngồi trên giường với bộ dạng nóng lòng háo hức, khóe miệng giật giật nói: "Hôm nay có lẽ bỏ đi, qua mấy ngày nữa rồi tính."
Vì thế ngày ra mắt cha vợ lại lùi lại.
Kết quả những món đồ Chu ŧıểυ Mông vất vả kiếm được ngày hôm sau đều biến mất, chỉ để lại trên bàn một cái roi nhỏ và còng tay, cô cảm thấy chuyện này chắc chắn do Tề giáo sư làm, cầm roi nhỏ cùng còng tay vọt vào thư phòng anh, nhìn vị giáo sư đang phê duyệt luận văn tốt nghiệp phẫn nộ nói: "Mấy đồ em chuẩn bị cho anh sao giờ chỉ còn hai cái này? Mấy cái khác đâu?"
"Mất rồi." Tề giáo sư cũng không ngẩng đầu trả lời.
Chu ŧıểυ Mông đặt còng tay và roi nhỏ lên bàn, bất mãn nói: "Vì sao? Cho em một lý do."
Hiển nhiên Tề giáo sư luôn duy trì bình tĩnh cũng không để ý đến cơn bão tức giận của cô: "Nếu đã là chuẩn bị cho anh, anh đây chọn hai cái hữu dụng không được sao?"
"..." Chu ŧıểυ Mông nghe xong thấy khá hợp lý. Nhưng cô lại thấy có chỗ không đúng: "Vậy vì sao chỉ chọn hai cái này?"
Dường như biết cô sẽ hỏi điều này vì thế Tề giáo sư chậm rãi buông cây bút trong tay xuống, một tay duyên dáng chống cằm nhìn vợ đang nổi giận đùng đùng cười nhẹ: "Anh thấy hai cái này rất thú vị, chờ em sinh con xong chúng ta có thể thử một lần."
"Thử một lần?" Chu ŧıểυ Mông mơ hồ nhận thấy không ổn, nhưng nhất thời không hiểu được.
Lúc này Tề giáo sư cười càng thêm gợi cảm : "Vợ chồng trong lúc vận động có thể sử dụng."
Nháy mắt ‘Đùng’ một tiếng, Chu ŧıểυ Mông nhìn trời xanh bên ngoài cửa sổ, bấy giờ mới hiểu đây là cô tự đào hố cho mình a. Trời ơi! Cô sao lại quên đây là vị giáo sư phúc hắc cầm thú chứ!