- Vậy anh với em có coi như công chúa và hoàng tử không?
- Suỵt... con đang ngủ... em thấy anh đúng là một người bố tốt.
- Sao em lại nghĩ như vậy?
- Bởi vì anh đã chỉ con học, chỉ con cách đấu kiếm,...
Jonathan mỉm cười, ôm tôi thật chặt.
- Bởi vì đó là con của chúng ta...
.
.
.
- Harold! Harold! Dậy đi!_ Hắn gọi Harold
Cậu bé mơ màng mở mắt, thấy bóng dáng cao lớn của Jonathan trở nên sợ hãi nhưng vẫn cố gắng kiềm chế sự sợ hãi.
- Mẹ đâu rồi ạ?
- Mẹ đã ngủ rồi. Ta có chuyện muốn nói với con.
- Nói với con?_ Cậu bé ngơ ra
- Phải! Và mặc đồ vào! Chúng ta sẽ đến nơi này. Con có đủ dũng cảm không?
- Dạ có!
- Tốt! Thay đồ đi
Harold gật đầu nhanh chóng thay đồ. Sau một hồi bước ra khỏi phòng, thấy cha mình đứng chống gật ba toong làm cậu bé cảm thấy xa cách. Người đàn ông này là một người đáng sợ.
- Chúng ta đi chứ?_ Hắn nói
Hành lang của khách sạn này dài và im ắng. Cậu bé cảm thấy có bầu không khí ngột ngạt và thứ gì đó hắc ám.
Hắn dừng lại trước một cái cửa đã cửa nhưng được đóng bằng gỗ sồi nặng trịch nhưng được khắc bao nhiêu hoa văn đẹp đẽ. Và khi hắn mở cửa ra, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt cậu bé bé nhỏ này.
- Đây là...
- Đây là phòng lưu trữ xác của khách sạn._ Hắn lạnh lùng nói - Nếu con có đủ dũng cảm muốn bảo vệ mẹ Carolyn và em con, thì hãy bước vào đó đi.
Cậu bé Harod bước vào, không khí xung quanh u tối và đầy rẫy mùi tanh làm cậu muốn chạy ra khỏi đây, nhưng bắt gặp ánh mắt đáng sợ của người cha cậu, cậu tự thầm nhủ là phải thật dũng cảm.
- Không tệ_ Hắn có chút khen ngợi đứa con của mình - Con có cảm nhận gì ở đây?
Cậu bé ngập ngùng, nhìn xung quanh.
- Mặt trái của xã hội, sự đau khổ, thất vọng, bạo lực...
- Còn nhỏ mà biết nhiều vậy, mẹ con chọn con là không sai mà
Hắn quỳ xuống cho thân người hắn đối diện cậu bé, hắn sờ đầu cậu bé và nở một nụ cười mãn nguyện
- Ta nghĩ ta sẽ cho con trở thành người thừa kế của ta. Và ta sẽ rất tự hào về con.
- Này, hai cha con anh sao giờ thân thiết thế?_ Tôi chọc hắn vào buổi sáng, thấy hắn chỉ giảng rất tận tình cho Harold
Hắn trả lời rất điềm nhiên
- Nó là con anh. Và nó sẽ chuẩn bị rất nhiều để trở thành một người đàn ông tốt.
Ba cái vạch đen xuất hiện trên đầu tôi, ôi không, nó mà giống Jonathan là tôi thề tôi sẽ ngất đấy.
Tôi mỉm cười, đóng cửa phòng của Harold lại tiến bức trở về phòng. Gió thổi phành phạch vào những khung cửa sổ tạo cảm giác lạnh người. Tôi về phòng, đột nhiên thấy có một bóng màu đen đang ngồi vào ghế mà Jonathan vẫn thường ngồi.
- Ai đó?
Người đó mở mắt ra, là đôi mắt mà tôi không thể nào quên được, tôi vội chạy về phía cửa cố mở ra nhưng nó đã bị khoá, bằng cách nào vẫn không mở nó ra được.
- Ôi Carolyn, tôi thấy rất thương cho chị.
- Cứu! Cứu tôi với!_ Tôi đập cửa mong ai đó sẽ nghe tiếng cầu cứu của tôi - Cậu muốn gì vậy, Rumple?
- Đồ khốn, tôi sẽ không bao giờ yêu một người ác độc như cậu, và tôi không bao giờ có người em trai như cậu!!!
- Tôi với hắn ta... ai là kẻ độc ác nhất?
Tôi ôm bụng đau đớn ngồi xuống thở dốc, Rumple tiến lại gần nâng khuôn mặt tôi tím tái của tôi lên.
- Chị thậm chí còn mang cho hắn một đứa con, chị không nghĩ điều này làm chị sẽ chết à?
- Cứu... cứu tôi với...
- Tôi đã từng mơ rằng, chị và tôi sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời khi tôi tìm được chị, cùng nhau tạo nên một sinh linh tuyệt đẹp. Chị đã bỏ rơi tôi... như mẹ vậy!
- Carolyn? Carolyn!!! Mở cửa ra!!_ Jonathan cảm thấy có điều gì không lành khi có tờ giấy làm xước tay hắn, và hắn đã đúng
- Jonathan...
Rumple liếc nhìn sang cửa, rồi nhếch mép. Cậu tặng cho tôi nụ hôn vào giữa trán =, và cười một cách thâm độc nhất
- Cầu mong đứa bé có một số mệnh tốt!
Và Rumple biến mất ở cửa sổ. Jonathan phá được cửa và chạy tới đỡ lấy tôi đang hấp hối
- Carolyn! Carolyn! Tỉnh dậy đi
- Rum... Rumple... Tyson...
Máu không ngừng tuôn ra từ phía dưới, hắn cảm thấy tức giận vì đã bỏ rơi tôi đi một mình, vội bế tôi lên giường
- Gọi Melissa và Ingrid nhanh lên!!!
Cả hai người đang ở dưới sảnh nghe tin vội sợ hãi chạy lên phòng và chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng.
- Chuẩn bị nước nóng lẹ lên!_ Bà Mel hối thúc Ingrid
Ingrid gật đầu và chạy nhanh nhất có thể bằng đôi guốc 5 tấc.
- Chúng ta đành phải mổ bụng cô ấy ra thôi!
Bà Mel mở tủ gỗ bên kia phòng lấy biết bao nhiêu đồ nghề y học đưa cho hắn
- Đau quá...
- Cố lên Carolyn, cô phải tỉnh!_ Bà Mel bảo tôi - Nhưng sếp, cô ấy sẽ sinh non mất, còn 1 tháng rưỡi nữa mới chính thức đúng.
- Nhưng chúng ta phải cứu người mẹ đã!
- Cứu.. cứu con nữa...
Hắn dùng bàn tay thô ráp đỡ lấy khuôn mặt tôi, bà tay ấm áp ấy
- Cố lên Carolyn!
Hắn dùng chiếc dao nhỏ giơ lên cao rồi chợt ngừng, hắn không muốn làm đau cô. Nhưng rồi hắn phải làm để cứu cô.
- Oe...oe...oe..._ Tiếng bật khóc đáng yêu vang vọng như đem lại hy vọng cho căn phòng
Trong tay hắn là một sinh linh nhỏ bé chỉ nằm vừa gon trong bàn tay hắn nhưng tràn đầy sức sống mãnh liệt.